ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1335

Xin khuyên người đời
Đi xa nhớ kỹ.

Đang lúc bí thì làm gì có Lữ Mông Chính(1) cứu vớt. Đã liều thì ba bảy
cũng liều. Thời Đại Lai đành liều vào một quán trọ nói:
(1) Lữ Mông Chính: thời Tống, ba lần được cất nhắc làm tể tướng.

- Năm hết tết đến tôi xin ởnhờ ông mấy hôm, ra Giêng tôi sẽ đi.
Người chủ cửa hàng nói:
- Xin tùy ông, chỉ có điều năm cùng tháng tận, muốn xin ông trước ít tiền
để mua củi gạo.
Thời Đại Lai nói:
- Quả là tôi chẳng còn một xu nào, xin ông cứ cho tôi ở mấy hôm rồi sang
giêng sẽ tìm cách trả ông:
- Tôi thấy ông, - chủ cửa hàng nói, - như một người có học, thế ông có viết
chữ được không?
- Ông nói thế là thế nào? - Thời Đại Lai nói.
- Ông vừa nói là ông không có tiền. Ở vùng tôi rất ít người biết viết câu đối,
nếu ông viết được thì cứ viết ào đi, một ngày cũng gỡ được tiền cơm.
- Ông nói đúng. - Thời Đại Lai nói.

Thếrồi anh mượn chủ nhà chiếc bút, đề mấy chữ. "Viết câu đối thuê".
Chỉ trong chốc lát đã thấy có người mang đến nhờ anh viết. Hôm ấy anh
cũng kiếm được bốn năm trăm bạc. Hôm sau người tới nhờ anh viết càng
đông. Người miền Bắc quả là rất thật thà thấy anh là người có học đã mang
giấy đến nhờ anh viết các bức trướng. Anh cũng mạnh dạn viết, chẳng kể
nhiều hay ít, cứ thấy mang đến là viết. Những người nhờ anh viết cứ tấm
tắc khen:
- Anh học trò miền Nam viết tuyệt đẹp.
Đến giáp tết, hai sáu hai bảy cửa hàng đông nghịt, viết không kịp anh phải
mang cơm ra ăn ngay tại bàn. Những ngày . ấy cũng kiếm được chừng
mười mấy quan tiền, nên rất vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.