ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1376

- Thôi thì ông cứ đến nói trước đi, miễn là ông bằng lòng cho Thang Tiểu
Xuân làm rể là được rồi, còn lễ lạt không cần phải lo, nhà họ Phùng sẽ đưa
lễ vật tới, để chàng rể mang đi.
Vợ chồng ông Thang thấy thế mừng quýnh lên, nói:
- Vậy thì nhà ông Phùng chọn ngày cưới ngay đi.
Người mối trở về nói với lão Phùng, rồi ông chọn ngày mười lăm tháng
Chín làm lễ cưới.

Tháng sau bàn định như thế thì ngờ đâu tháng Bảy lão Phùng đổ bệnh, chỉ
sau mấy hôm là qua đời. Lo ma chay xong, gia đình họ Phùng giàu có, nhất
định sẽ có nhiều của hồi môn, người ta đua nhau nhờ người đến hỏi. Khi
còn sống ông Phùng đã hứa gả cho Thang Tiểu Xuân, gia đình không dám
thay đổi, nên không nhận lời ai. Thấy ông Phùng chết ông Thang nghĩ rằng
giàu nghèo không môn đăng hộ đối, ông Phùng lại chưa nhận sính lễ, chắc
rằng đã thay đổi ý định nên nhà họ Thang không dám cưới xin nữa.

Lại qua mấy tháng nữa Thục Nương có một người chú tên là Phùng Kỳ.
Thấy cháu đã lớn mà chưa có chồng để nương tựa ông đã đứng lên gả cháu
làm vợ kế cho một tú tài ngươi phía nam thành. Ngươi tú tài này tên là Tiền
Nham, tự là Hiện Dân, trạc bốn mươi tuổi, nghèo rớt mồng tơi, anh ta
thường dựa vào mấy quyển sách nát, dạy học sống qua ngày.

Cưới được ba ngày, Tiền Nham hỏi Thục Nương:
- Em ơi, khi cha còn sống ông là một người giàu có, tại sao lại để em tới
ngần này tuổi mới lấy chồng?

Thấy chồng hỏi thế cô chợt chau mày, quay đi gạt nước mắt, cúi đầu thở
dài, im lặng. Tiền Nham không hiểu vì sao, rồi hớn hở tươi cười thân thiết
hỏi:
- Em thân yêu, trong lòng em có gì vướng mắc sao không nói với anh, để
anh cùng em chia sẻ.
- Chuyện này lẽ ra không nên nói với anh, - Thục Nương thở dài nói. - Mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.