ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1378

- Không phải vì thế thì vì cái gì cơ chứ? Mới có năm sáu ngày mà đã nói
nỗi lòng thầm kín với anh, thì chắc rằng nhất định chị ấy cũng nói với
người khác rồi. Anh còn giấu làm gì mà không nói ra.

Thấy bạn bè cứ hỏi gặng, rồi cứ pha trò mãi, Tiền Nham đành phải kể lại
hết những lời của Thục Nương với bạn bè.

Bạn bè thấy đây là câu chuyện khó nói nên mọi người đều im lặng. Trong
đó có một người tên là Dư Lâm, trạc hai lăm hai sáu, hằng ngày anh ta
thường hay lừa gạt. Vừa nghe Tiền Nham nói hắn vừa ngấm ngầm tính
toán. Đây quả là điều Tiền tú tài qua loa đại khái. Vì rằng qua những điều
Thục Nương nói với Tiền tú tài ta cảm thấy hình như cô không thích Tiền
tú tài. Nói ra người ta sẽ biết ngay là cô không yêu Tiền tú tài, như thế thì
sao mà không khiến cho kẻ khác nẩy ra ý nghĩ lừa gạt! Điều này quả là
Tiền tú tài đã dẫn chó vào nhà.

Hôm ấy uống rượu xong, mọi người ra về. Mười hôm sau đúng vào tết
Đoan Ngọ. Dư Lâm biết rằng thế nào chủ nhà mà Tiền tú tài ngồi dạy học
cũng mời anh tới uống rượu, nên đúng vào lúc giữa trưa cố ý mò đến nhà
Tiền tú tài, rón rén bước vào. Thăm dò một hồi, quả nhiên Tiền tú tài không
ở nhà thật. Hắn hỏi nhỏ:
- Có người ở nhà không?
Thục Nương ở trong nhà hỏi vọng ra:
- Ai đấy?
- Tôi là Thang Tiểu Xuân ở phía tây thành, muốn gặp ông Tiền nói câu
chuyện.
Thục Nương nghe nói Thang Tiểu Xuân, tình xưa nghĩa cũ bèn trỗi dậy, vội
vàng bỏ dở công việc chạy ra, thì thấy một người con trai trẻ đẹp, dáng vẻ
nhanh nhẹn, bèn cảm thấy tuổi tác dung mạo Tiền Nham thật đáng chán.
Thục Nương nói:
- Xin mời anh vào xơi nước.
Thấy thế Dư Lâm biết ngay chuyện Tiền Nham nói hôm trước quả không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.