ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 162

lương tâm. Một hôm ngẫu nhiên ba người này cùng đi qua ngã tư, thấy một
đám người đông nghịt đứng vòng trong vòng ngoài. Họ vào xem thì thấy
một người giơ tay gõ mạnh quân cờ, cười ha hả, kể chuyện về ba người kết
nghĩa đào viên cuối thời Hán. Người ấy kể rất say sưa, nào là ngựa trắng tế
trời, trâu đen tế đất, không thề cùng sống, mà thề cùng chết. Về sau họ lại
cùng nhau tranh giành thiên hạ, giết Tào Tháo, diệt Đông Ngô, người nghe
rất hào hứng. Nghe xong, ba người vô cùng thán phục, vỗ tay khen, rồi rút
ra mỗi người một đồng thưởng cho người kể chuyện. Khi đứng dậy thấy
bụng đói, họ đến cửa hàng chén chú chén anh, lấy ra hơn hai lạng bạc để
trả, rồi cùng về nhà Trương Bá Nghĩa. Trương Bá Nghĩa nói:
- Câu chuyện ông lão vừa kể rất hay!
- Hay thì hay đấy, nhưng ta có kết nghĩa đào viên được không? - Tiền Tri
Lợi nói.
- Ba chúng ta học với nhau từ bé, - Ngữ Kỳ Lương cười nói, - bây giờ lại
cùng chung sự nghiệp. Nếu nói về nghĩa khí thì cũng coi là đào viên kết
nghĩa!
- Song người đời nay, - Trương Bá Nghĩa nói, - phần lớn chỉ vì vợ, mà bỏ
cả anh em thân thích ruột thịt đi kết nghĩa anh em với người ngoài. Suốt
ngày chỉ ăn uống chơi bời, không đúng với ý nghĩa, suốt đời gắn bó khăng
khít với nhau, sống chết có nhau. Nếu chúng ta kết nghĩa, thì không những
phải gắn bó với nhau như anh em ruột thịt, mà còn hơn hẳn thói kết nghĩa
thời nay mới được.
- Anh nói rất có lí. - Tiền Tri Lợi nói. - Người xưa từng nói: "Kẻ trượng
phu, tiền bạc phải phân minh". Chúng ta kết nghĩa đào viên, có thể cùng
nhau sống chết, tiền tài chỉ là chuyện vặt, kể tới làm gì! Tiền của anh là tiền
của tôi, tiền của tôi là tiền của chúng ta. Rồi lại nói một hồi, nghe rất hay:

Nếu anh có tiền,
Anh hãy cho tôi.
Nếu tôi không tiền,
Thì lấy tiền anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.