ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 269

là người có tài, và kính trọng Giang thị là người kiên trinh, đã mua quan tài,
chọn đất chân cất Giang thị, rồi sai người tới Ký Châu khấm liệm Lý Chân,
đưa tới chôn cùng một chỗ với Giang thị. Chính là:
Người không quen biết là nghĩa sĩ.

Kẻ từng nhẵn mặt ấy gian tà.
(1) Hiếu liêm: là những người địa phương cử ra, tới thời Minh, Thanh gọi
là cử nhân. Đây là một chức hữu danh vô thực.

Đêm ấy Vương Bảo chạy trốn, canh năm thì ra khỏi cổng thành rồi men
theo con đường nhỏ vào một vùng hẻo lánh. Đi một mạch tới hai ba mươi
dặm, bụng đói, miệng khát. Sinh Ca cũng khát sữa, gào lên khóc. Đành
phải ngồi xuống vệ đường, định lấy một ít bạc lẻ vào làng mua chút gì lót
dạ. Sờ tay vào bên hông, thì ôi thôi, vì quá vội nên gói tiền và mấy cành
trâm vàng đã rơi mất từ lúc nào. Vương Bảo vừa bế Sinh Ca vừa khóc nghĩ:
"Đừng nói là không có tiền, ngay có tiền cũng chẳng biết lấy gì mà nuôi
đứa bé hai tháng tuổi này. Phải nuôi bằng sữa nhưng sữa lấy ở đâu ra? Nếu
không bảo toàn tính mệnh người chủ nhỏ này thì quả là ta đã phụ lòng nhờ
cậy của người mẹ ấy!". Nghĩ mãi không có cách gì, ông đứng dậy, ngửa
mặt lên trời, quỳ xuống khấn rằng: "Xin trời cao thương cho, nếu chủ ta
không đáng tuyệt tự, xin cầu mong gặp được nhiều điều tốt lành cứu được
người chủ nhỏ trong hoàn cảnh hiểm nguy". Kỳ lạ thay, vừa khấn xong, tự
nhiên ợ lên mấy cái, miệng đầy nước miếng, không thấy đói mà cũng chẳng
thấy khát. Lát sau lại thấy trước ngực tê buốt, hai vú to ra. Cởi hai vạt áo ra
xem thì Vương Bảo thấy vú mình căng phòng như vú đàn bà, sữa từ núm
vú chảy ra. Vương Bảo kinh ngạc, vội nhét đầu vú vào miệng Sinh Ca, chỉ
nghe thấy tiếng nuốt ừng ực như tu một bình trà. Quả là:

Miệng mà chưa nuốt kịp,
Thì mũi lại phun ra.
Vú trái bú chưa hết,
Vú phải đã đầy tràn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.