ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 282

Nương nói đùa với Sinh Ca:
- Chị rất thông minh, chỉ cần hướng dẫn qua là chị biết ngay. Bây giờ trình
độ của chị cũng gần như em rồi, sau này chị sẽ giỏi hơn em rất nhiều. Chị
thông minh như thế, chắc rằng lúc nhỏ chị cũng đi học?
- Chị cũng biết được chút ít. - Sinh Ca nói. - Nhưng chị là congái, việc học
hành không coi trọng lắm. Còn em, ít tuổi mà tài giỏi như thế, chắc rằng
thơ phú cũng giỏi, sao em không tiến thân bằng con đường văn chương chữ
nghĩa, mà lại theo đuổi nghề vẽ?
- Quân tử giấu tài để chờ thời. - Dã Nương nói. - Ngày nay không phải là
thời chúng ta tiến thân. E rằng văn chương chữ nghĩa không phải là con
đường công danh, nó dễ mang vạ vào thân.
Sinh Ca nghe xong, nghĩ tới cha mình cũng vì văn chương mà bị kẻ xấu
hãm hại, nỗi bi phẫn tự nhiên trào lên, nghẹn ngào nói với Dã Nương:
- Lúc nhỏ ta gặp được một người kì lạ, học được kiếm thuật, lâu nay chưa
từng biểu diễn, nay ta diễn thử cho em xem nhé!
Nói xong bèn lấy từ trong tay áo một viên màu trắng, bước ra sân tung lên
không trung, biến thành một thanh kiếm dài. Sinh Ca dơ tay đón lấy, rồi
múa ngay giữa sân. Lúc đầu còn thấy thấp thoáng bóng người trong quầng
ánh sáng, sau đó chỉ thấy quầng ánh sáng trắng mà không thấy bóng người.
Khi múa xong, vẫn thấy viền mầu trắng trong tay, mà không thấy kiếm đâu.
Dã Nương sững sờ kinh ngạc nói:
- Không ngờ chị lại tài đến thế, quả là đấng trượng phu trong nữ giới.
Kiếm múa hoa sen nở.
Ánh sáng lạnh tầng không.
Như sương bay tuyết múa.
Như chớp lóe gió gào.
Bay lên rồi nhào xuống.
Tiến đông lại lùi tây.
Thoắt ẩn rồi thoắt hiện.

Chẳng phải con gái đâu.
Dã Nương đề thơ xong, đưa cho Sinh Ca. Sinh Ca tấm tắc khen, rồi cười
nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.