ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 285

- Nếu như chị học Hồng phất cải trang thành con trai, thì chẳng phải ban
đêm có người trốn theo chị mà ngay cả ban ngày cũng có người theo chị.
Chẳng ai nhận ra chị là con gái!
- Em bảo chị trốn theo ai? - Sinh Ca cười nói, - nếu chị là Hồng Phất, thì
em phải là Lý Tĩnh.
Dã Nương thấy Sinh Ca nói trúng ý mình, bèn chỉ đôi chim uyên ương trên
bức tranh, nói:
- Chúng mình gọi nhau là chị em, chỉ như nhạn cùng đàn thôi chứ không
thân thiết như uyên ương. Tuy chị lớn hơn em một tuổi, nếu không giấu
được, chờ em nói với cha em, chúng ta sẽ kết nghĩa vợ chồng liệu có được
không?

Nghe xong Sinh Ca cúi đầu im lặng hồi lâu, rồi bỗng nhiên hai hàng nước
mắt chảy dòng dòng. Dã Nương ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao chị buồn phiền như thế? Chị giận em quá đường đột ư?
Sinh Ca lau nước mắt trả lời:
- Tung tích của ta không ai biết được. Ta đã giấu em, khiến em lầm tưởng là
con gái mà yêu ta, nay ta phải nói thực để em nghe.
Rồi Sinh Ca lấy một tờ giấy trên bàn, viết một bài thơ tứ tuyệt:

Thay hình đổi dạng đâu phải thật,
Vì thiếu Đào Nguyên để tránh Tần.
Nếu muốn cùng em nên chồng vợ
Ước gì ta là con gái em ơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.