ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 437

một chàng trai đến ở rể, để cha con nương tựa nhau. Ngay cả Thọ Cô trong
thâm tâm cũng muốn sống bên cha. Nó tuy là đứa con nuôi, nhưng đó là
tấm lòng chân thực.

Bỗng một hôm, lão Vương đang ngồi trong cửa hàng, thấy một người ăn
mặc rất sang trọng, nhưng cử chỉ bỗ bã, cùng với một thằng nhỏ bước vào,
chắp tay nói:
- Phiền ông xem cho một quẻ.
Nghe tiếng nói, lão Vương biết là người vùng này. Ông cũng chẳng hỏi họ
tên, chắp tay nói:
- Xin mời ông ngồi.

Người này họ Tiền, biệt danh là Tiền Lột Da, người Sùng Minh, đã dùng
tiền mua chức Giám sinh. Nhà Tiền Lột Da mở hiệu cầm đồ, lại mở cửa
hàng bán vải tại Thượng Hải. Hắn ta là người bủn xỉn, cay nghiệt. Thấy đàn
bà như mèo thấy mỡ, dám tung tiền để trăng hoa. Mỗi năm hắn tới Thượng
Hải một lần để thanh toán tiền vải và đặt hàng. Hắn có ý định đến cửa hàng
lão Vương hỏi xem có được lời lãi gì không. Lão Vương lắc ống thẻ nói
cho hắn biết rõ tốt xấu.

Đang lúc nói chuyện thì ThọCô bưng trà đến cho cha. Thấy Thọ Cô, Tiền
Giám sinh phút chốc hồn vía lên mây, nghĩ rằng: “Ta tới Thượng Hải gặp
biết bao đàn bà con gái, song thấy rất bình thường, sao ở đây lại có người
đẹp đến thế!”. Thấy người khách sang trọng, lão Vương quay lại nói với
Thọ Cô:
- Con mang ra chén nữa mời ông.
Lão Vương vội vàng hai tay nâng chén nước mời khách. Tiền Giám sinh từ
chối không cầm. Khi Thọ Cô mang trà ra, anh ta nói:
- Không cần, không cần.
Tiền Giám sinh vội vàng định đứng dậy đỡ lấy chén trà, nhưng Thọ Cô đã
đặt xuống bàn, rồi quay gót đi vào.
Tiền Giám sinh còn đang sững sờ, đã thấy có người vào xem bói. Anh ta trả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.