ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 612

- Cháu sẽ đi với bác.
Thấy nó bằng lòng, Trương Tam rất vui mừng, nghĩ: "Lần đi tố cáo này,
không sợ Bao Công không tin. Tuy nói thế, song ta tuổi đã cao trí nhớ kém,
nên ta phải học thuộc họ tên và nơi ở". Thế rồi ông đọc đi đọc lại cho thật
thuộc.
Ông già rất nhiệt tình, suốt đêm không sao chợp mắt được, trời chưa sáng
ông đã dậy, cắp chậu, khóa cửa chống gậy, tới huyện Định Viễn. Khi ra
khỏi cửa, gió rét thấu xương, khí lạnh ảm vào người, trời lại tối đen như
mực, nếu không tốt bụng như Trương Tam, thì rét cắt da cắt thịt như thế ai
mà chịu đi kêu oan cho. Tới huyện Định Viễn, trời còn quá sớm, công
đường chưa mở cửa. Ông rét run cầm cập, tìm chỗ tránh gió, ngồi bệt
xuống đất, thở một lát thấy người dễ chịu, ông già hứng chí lên úp chậu
xuống đất, lấy gậy tre gõ vào đáy, hát bài "Mười việc không nhàn". Vừa hát
tới câu "Rằm tháng tám trăng vằng vặc sáng", thì nghe thấy tiếng cửa mở.
Bao Công lên công đường.
Trương Tam vội ôm chậu, quỳ xuống kêu oan. Người trực vào bẩm, rồi dẫn
ông vào. Bao Công hỏi:
- Ngươi có oan gì hãy nói ngay.
Trương Tam kể lại chuyện đi đòi nợ Triệu Đại ở Đông Tháp Oa, được một
chiếc chậu đen, gặp oan hồn thuật lại nỗi oan ức của mình, "hiện có chiếc
chậu đen làm chứng".
Nghe xong, Bao Công không cho việc ấy là nói bừa, bèn gọi:
- Chậu Đen! Chậu Đen!
Không thấy trả lời. Lại gọi liền mấy tiếng nữa, cũng cứ lặng im. Thấy Biệt
Cổ già cả lẩm cẩm, Bao Công cũng không nổi giận, bảo lính hầu đuổi ông
ra ngoài.
Ra khỏi nha môn, lão Trương gọi:
- Chậu Đen!
Ông nghe thấy tiếng đáp lại:
- Bác ơi, cháu đây.
- Ngươi theo ta kêu oan, - lão Trương nói, - sao ngươi không vào?
- Vì thần coi cửa không cho vào, - Chậu Đen nói, - oan hồn không dám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.