ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 693

thấy một ông già, quần áo rách rưới, cầm đồ trang sức và chiếc túi lên xem,
hỏi:
- Chiếc túi này ông lấy ở đâu?
- Đây là của vợ tôi, - Kiều Cảnh Tinh nói, - nhà hết tiền mang đi bán.
- Ông đánh ở đâu? - ông già hỏi.
- Đây là của hồi môn vợ tôi đem về, tôi không biết vợ tôi đánh ở đâu Kiều
Cảnh Tinh nói.
- Thếông đòi bao nhiêu? - ông già hỏi.
- Một lạng tám, - Cảnh Tinh nói, - lấy ông hai quan bảy là phải rồi.
Ông già cầm lấy đồ trang sức, bảo Kiều Cảnh Tinh đi theo lấy tiền. Đến
nha môn, Kiều Cảnh Tinh hỏi:
- Lấy tiền ở đâu?
- Trong nha môn. - ông già nói.
Vừa tới sảnh đường, ông già gào lên kêu oan. Kiều sợ hãi định bỏ đi, ông
già giữ chặt lấy. Quan hỏi:
- Việc gì thế?
- Con tôi đi bán hàng một tháng nay mà chưa về. - ông già nói. - tìm mãi
vẫn biệt vô âm tín. Nay thấy người này mang hàng của con tôi đi bán. Nhất
định là nó đã cướp của giết người rồi. Xin quan lớn soi xét.
Quan bảo sai nha tạm giam, rồi đệ trình đơn. Ông già này là cha Sử Chính
Cương. Hôm ấy Sử Chính Cương đi chợ ở chân núi chưa về, ông tới hỏi
Vương Gánh Nước, Vương nói rằng đêm qua anh ấy không tới đây. Tới
chợ ven núi hỏi, thì người ta bảo đã về lúc chạng vạng tối. Tìm khắp mọi
nơi vẫn chẳng thấy tông tích đâu. Cả nhà cuống lên, đi rút thẻ, xem bói đều
nói là dữ nhiều lành ít. Chính Cương lại chưa có con cái, nên ông bà già
suốt ngày khóc lóc. Hôm ấy lại thấy đồ trang sức của Kiều Cảnh Tinh. Ông
nhận được đó là của con mình, cho nên lừa Cảnh Tinh tới nha môn kêu oan.
Sai nha giải vào nhà giam, trình đơn lên quan. Kiều Cảnh Tinh như sét
đánh ngang tai, sợ run như cầy sấy.
Quan ngồi trên công đường hỏi lão Sử:
- Con ông đi bán hàng chưa về, trâm cài đầu của Kiều Cảnh Tinh, có thể
con ông bán mà ông không biết, tại sao lại tố cáo anh ta giết người cướp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.