ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 709

- Anh vẫn không dậy ư?

Gọi liền mấy tiếng không thấy thưa, cô mở màn ra, thấy chồng vẫn quay
mặt vào tường ngủ, cô lay dậy thì thấy người lạnh toát lay thật mạnh thì
người đã cứng rồi. Cô sợ quá hồn xiêu phách lạc, gọi không thành tiếng.
Nhũng khách con gái đều đã đi ăn cỗ, cô chạy ra ngoài gọi mẹ chồng:
- Mẹ ơi, anh ấy đã lạnh toát rồi, không biết vì sao?
Minh Sơn vội vã vào phòng, thấy mồm mũi mắt tai Thiên Hỷ đều chảy
máu, đã chết cứng rồi, ông gọi:
- Con ơi! Vì sao mà con chết!
Thế rồi ông đấm ngực mình, ngã lăn ra đất. Lúc ấy khách khứa ùa cả tới,
vội lấy nước gừng đổ vào mồm, mãi ông mới tỉnh dậy, nói:
- Con ơi, con chết đi thì cha sống làm sao được.
Ông bà già vỗ về xác con khóc:
Cha: - Vừa nhìn đã biết con tôi mất rồi.
Mẹ: - Mẹ đau lòng lắm con ơi!
Cha: - Trước đây cha hận rằng chưa có con.
Mẹ: - Cầu Thần khấn Phật mãi.
Cha: - Sinh được đứa con mới an tâm.
Mẹ: - Tôi quý nó như vàng.
Cha: - Nghe thấy cưới vợ, nó rất mừng.
Mẹ: - Mong vợ chồng con bách niên giai lão.
Cha: - Đêm qua nó còn vào phòng.
Mẹ: - Không biết vì sao sáng nay nó đã bỏ đi.
Cha: - Tiếc thay nó khôi ngô tuấn tú.
Mẹ: - Tiếc thay tôi chỉ có mình nó.
Cha: - Hằng ngày nó sống rất hiếu thuận.
Mẹ: - Mẹ mong con, đông con nhiều cháu.
Cha: - Tuổi đã già, mất con thật là bất hạnh.
Mẹ: - Trăm năm về nơi suối vàng ai chôn cất!
Cha: - Từ nay trở đi ai là người hương khói tổ tiên.
Mẹ: - Nhà họ Vương từ đây tuyệt tự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.