ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 710

Cha: - Không biết con tôi mắc bệnh gì?
Mẹ: - Nếu nó ốm thì phải nói với cha mẹ.
Cha: - Mồm, mũi, mắt, tai nó còn vết máu.
Mẹ: - Vậy thì nó chết là do duyên cớ khác chăng?
Cha: - Phải hỏi con dâu cho ra lẽ.
Mẹ: - Nó chết oan phải được minh oan.
Vợ chồng Minh Sơn khóc xong, quay sang hỏi Trinh Tú:
- Con ơi, vì sao chồng con chết?
- Con không biết vì sao. - Trinh Tú nói. - Đêm qua anh ấy đi ngủ trước, con
thấy anh ấy trằn trọc không ngủ, rồi cứ thở dài luôn. Sau đó con đi ngủ,
thấy anh ấy quay mặt vào tường ngủ rất say, sáng ra con gọi, mới biết anh
ấy chết.
- Mày đừng che giấu nữa, - Minh Sơn nói, - hãy nói thực ra.
- Con nói thực đấy, - Trinh Tú nói, - con hoàn toàn không nói sai.
- Rõ ràng là mày đã dùng thuốc độc đầu độc con ta, mày còn giả vờ không
biết ư?
- Cha đừng đổ oan cho con, con tuy ngu đần, song cũng biết lễ nghĩa, đàn
bà vốn phải nhờ chồng, lẽ nào lại giết chồng đi?
- Rõ ràng là mày ở nhà có tình nhân, đã tình sâu nghĩa nặng với nó, không
muốn về nhà tao, cho nên mày giết con tao để lấy nó, mày giấu tao sao
được? Bây giờ ta không thèm nói với mày nữa, phải đưa đến công đường
cho ra lẽ.
Rồi ông bảo mọi người vào thành đệ đơn tố cáo con dâu gian dâm đầu độc
chồng, xin khám nghiệm tử thi.
Quan xem đơn, ngày hôm sau đích thân tới khám nghiệm. Nhũng người
khám nghiệm kết luận chết vì thuốc độc. Quan hỏi Minh Sơn:
- Đêm hôm qua trong phòng con ông có người không?
- Đêm hoa chúc, sao lại không có người - Minh Sơn nói.
Quan hỏi Trinh Tú:
- Chồng người chết thế nào?
Trinh Tú nói, đêm ấy bạn bè thân thích vui chơi trong phòng, đòi anh ấy
chuốc rượu, khách ra khỏi phòng thì chồng hút thuốc phiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.