ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 823

chiếc thừng một chiếc buộc đùi vào ghế, một chiếc chằng ngực vào ghế,
trói chặt hai tay ngoặt ra phía sau. Vừa buộc vừa làu bàu chửi, sau đó lấy
một viên gạch nhét xuống dưới lưng, dù không nhét được, nhưng chúng
cũng cố nhét, lát sau lại nhét thêm một viên nữa, bụng anh ta ưỡn lên, chân
và đầu cong oặt xuống. Sống lưng người ấy đau đớn vô cùng. Lúc đầu còn
miễn cưỡng chịu được khi nhét đến viên thứ hai trở lên, anh ta kêu như bò
chọc tiết. Đến khi nhét vào viên gạch thứ tư, người ấy luôn mồm xin tha
tội, bất kể bảo anh ta làm gì anh ta cũng không dám chối từ. Cái Tứ, Sử
Đan thấy anh ta tình nguyện, mới từ từ cởi thừng ra, người ấy không sao
ngồi dậy được. Cứ nằm thế một lúc lâu mới đứng dậy.
Thấy thế Chử Trung vô cùng sợ hãi. Cái Tứ, Sử Đan nói với Chử Trung:
- Đây là ghế ông hổ, đó là phép tắc chúng ta vào nghề. Cái đó ngươi đều
biết rồi. Không biết thầy có duyên gì với ngươi mà không để ngươi thử
nếm mùi một chút. Tóm lại, nếu anh không vào thì thôi, mà đã vào thì dù là
mình đồng da sắt cũng không thể trốn tránh được. Hai người này trước đây
cũng như ngươi, song nhẹ không ưa lại ưa nặng, nếu không thế thì chúng
không chịu nhận, thế mới biết chúng là đồ hèn. Nói thực với ngươi nhé,
hình phạt của quan nặng nhất cũng chỉ là quỳ, xiềng xích, cùm kẹp, song
cũng không dùng tùy tiện, chỉ có những kẻ cứng cổ mới chịu phạt đến thế
thôi. Còn như hình phạt riêng ở đây chẳng lo gì ngươi không sợ, dù anh có
đúc bằng sắt cũng phải dìm xuống nước để tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.