ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 847

quán trà, từ sáng sớm cho mãi tới non trưa, hai người sai nha mới tới. Trà
thuốc xong rồi lên đường, đi đã mươi dặm, họ kêu đói không nhấc nổi
chân. Tôi bảo không còn xa nữa, tới đó các ông sẽ dùng cơm. Họ bỗng sa
sầm mặt lại nói, thế ngươi bắt ta nhịn đói để đi làm việc công ư, xem ra
không được. Tôi dành tìm một cửa hàng ăn quen biết đưa họ tới đó ở nông
thôn làm gì có thức ăn ngon, họ bảo chủ quán mù, khinh thường họ, rồi
chửi chủ quán. Tôi nói mãi họ cũng không nghe. Bắt chủ quán phải đi mua
một con gà với hai cân thịt về làm cơm. Họ tới ngay của hàng thuốc phiện
liền đó, hút chán rồi mới trở lại ăn cơm. Ăn no mới đứng dậy đi. Chủ quán
hỏi tiền, lại bị chúng cho vài cái tát và chửi là đồ khốn kiếp, đó là quy tắc
đương nhiên, có nghĩa là tôi phải trả. Tôi không một xu dính túi, may mà
đó là người quen, nên mới ghi cho tôi nợ tiền cơm tiền thuốc, thế rồi tôi đi
theo họ. Đến thị trấn của chúng tôi, họ đòi tôi phải trả họ hai lạng bạc, nói
là tiền ở trọ và tiền ăn. Trước đó tôi đã tiêu một món tiền lớn, chả lẽ món
tiền vặt này lại không đưa cho họ. Đưa tiền cho họ, rồi vào thăm chú. Tôi
bỗng giật mình sợ hãi.

Hữu Văn vội hỏi vì sao, Lâm Thiêm Khải lau nước mắt thở dài nói:
- Không ngờ chú tôi mê mệt bất tỉnh nhân sự. Tôi cuống lên, suốt ngày hôm
ấy chẳng thấy tăm hơi họ đâu cả. Mãi đến ngày thư ba, gặp Lam Năng thì
anh ta nói là Tưởng Minh Doãn đã sai một người tá điền tên là Thi Tứ Đức
vào thành đưa đơn kiện chú tôi. Rồi anh hỏi tôi đến đâu nhờ người giúp đỡ.
Tôi sợ họ gây rắc rối, bèn nói tôi định vào thành mua thuốc nên mới đi
trước, Lam Năng không nói gì. Sáng sớm hôm sau, tôi vội vã vào thành,
mang theo mấy bộ quần áo đi bán để chi tiêu trả tiền người thân, và thanh
toán tiền cơm, thuốc hôm trước. Khi tới thành, lại không gặp họ, chờ suốt
ba ngày tôi cuống lên, lòng dạ rối bời. Đến chiều ngày thứ tư mới thấy họ
tới. Tưởng rằng sẽ xét xử, nào ngờ sau đó lại đi dạo công viên.
- Ai mời anh đi dạo công viên - Ngụy Hữu Văn hỏi.
- Làm gì có người mời tôi đi chơi công viên! - Lâm Thiêm Khải nói. - Đó
là tiếng lóng của sai nha. Vụ án đã đủ điều kiện mà không xét hỏi, những
người này rỗi việc đi quanh quẩn thì gọi là "dạo công viên". Cứ thế tới nửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.