ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 849

thúc mà hóa ra kết thúc. Xem ra chẳng còn cách nào khác. tôi nghĩ đến lòng
tốt của chú đối với chúng tôi nên rất thương xót ông. Nghĩ đến cái chết của
chú tôi, chúng tôi vô cùng phẫn uất lại nghĩ tới thế lực nhà họ Tưởng, và sự
ngu muội của quan huyện, chúng tôi càng thêm nôn nóng. Nghĩ rằng khi
chết đi tôi vẫn thấy có lỗi với chú và đứa em của tôi, thế rồi tôi lại đi kháng
cáo. Tháng Chín năm ấy tôi tới đạo đưa đơn. Thật là nực cười, quan đạo
phê ý như quan phủ. Tôi nghĩ rằng không thể chịu như thế được, tôi dứt
khoát chơi hắn một keo, lên trình đệ đơn cho Niết đài để định giải quyết dứt
điểm. Thật là lạ lùng Niết đài vẫn đưa về huyện và cũng phê y như đạo và
phủ đã phê. Tôi tức quá, lại tiếp tục đệ một lá đơn nữa, xin trực tiếp giải
quyết. Không những họ không chuẩn y mà còn chửi tôi một trận. Họ phê
rằng: "Vụ án này trước đây đã đưa về phủ, lệnh cho huyện tập hợp nhân
chứng giải quyết ngay. Đương sự phải trở về quê quán, tới huyện nghe xét
hỏi. Nay lại đệ đơn xin giải quyết, có ý thử cấp trên, quả là một vụ kiện
điêu oa". Điều ấy khiến tôi tức uất tận cổ.
- Đến nông nỗi này tôi cho rằng vụ án không thể giải quyết được. Vừa rồi
tôi lại nhận được thư và tiền của chú em, bảo tôi rằng đệ đơn không được
phê chuẩn, thì cứ lần lượt đệ đơn lên các cấp trên. Tôi nghĩ rằng không gì
bằng cứ để thẳng lên Phiên đài. Đệ đơn lên tới Phiên đài thật không dễ chút
nào, cứ phải mất bốn năm lạng bạc. Đã đến nước này thì không thể không
kháng cáo, đành làm theo lời em. Nào ngờ lần phê này quả không dễ dàng,
tôi chờ đúng hai tháng trời ròng rã, ông có biết họ phê thế nào không!? Họ
phê rằng: "Đúng như Niết đài đã phê về huyện chờ giải quyết". Chuyện này
xẩy ra trước khi tôi lên đường ba ngày. Sự việc đã đến nước này, thì bỏ
cuộc quách đi cho xong, chứ không còn cách nào khác. Nào ngờ tôi tới đây
kháng cáo quan huyện cũng biết. Chính vì việc này mà huyện đã đệ trình
giấy lên, đòi cấp trên giải tôi tới đầu huyện, và huyện sẽ cử sai nha áp giải
tôi về xét xử. Cấp trên lại đưa giấy về huyện phê rằng: "Hãy tước áo mũ để
răn đe những kẻ kiện điêu”. Quan trên đã phê như thế rồi. Người tới tối
hôm qua là em của thầy tôi, ông ấy làm ở bộ phận chuyển giao giấy tờ.
Thấy phê như thế, cho nên vội vàng tới báo cho tôi, rồi bảo tôi rằng ba
mươi sáu chước trốn là thượng sách. Song đi đâu thì đi, vụ án này cũng sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.