ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 969

ấy nói. - Nếu đẹp như Tiểu Nương Tử thì nhất định ông ấy sẽ rất thích. Tiểu
Nương Tư bây giờ đã ở đây, chồng lại bỏ, không còn lối thoát, thôi thì cô sẽ
nói vun vào cho con lấy ông ấy. Không biết ý con thế nào?
Tiểu Nương Tử trầm ngâm hồi lâu, bất đắc dĩ nghe theo lời cô tới nhà
người ấy.
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, vào mồng một tháng Giêng năm sau, từ
khi bỏ vợ, Hoàng Phủ không lúc nào vui, đúng là:
Thời gian như gió lửa,
Thiêu tàn nỗi khổ đau.
Hoàng Phủ nhớ lại: "Hằng năm cứ vào mồng một tháng Giêng, vợ chồng
sánh vai nhau tới chùa Đại tướng Quốc dâng hương. Năm nay ta lủi thủi đi
một mình". Tự nhiên hai hàng nước mắt ứa ra, lòng buồn vô hạn, đành
gắng gượng mặc chiếc áo dài tím, mang vàng hương đến chùa Đại Tướng
Quốc dâng hương. Vào chùa thắp hương xong, vừa ra khỏi cửa thì thấy một
người đàn ông dẫn theo một người đàn bà. Người đàn ông ấy lông mày
rậm, mắt thao láo, mũi hếch, môi dày; người đàn bà đi theo lại là vợ Hoàng
Phủ. Chồng nhìn vợ, vợ nhìn chồng, bốn mắt đăm đăm nhìn nhau chẳng ai
dám hé răng.
Người đàn ông và người đàn bà ấy vào chùa. Hoàng Phủ đang đứng trầm tư
ngoài cửa chùa, thấy một bà sư đang xin tiền dầu đèn đứng đó, bỗng thấy
hai người ấy đi vào, miệng lẩm bẩm: "Ngươi đã làm đời ta khổ, sao hôm
nay ngươi lại đến đây". Rồi rảo bước đi theo.
Thấy bà sư đuổi theo hai người ấy, Hoàng Phủ ngăn lại nói:
- Có phải bà sư đuổi theo hai người ấy không?
- Đúng thế - bà sư nói, - chẳng nói giấu gì ông, lão ta đã làm đời tôi khổ, tới
nay tôi không cất đầu lên được là vì hắn.
Hoàng Phủ hỏi ngay:
- Bà có nhận ra người đàn bà ấy không?
- Không. - Bà sư nói.
- Người ấy là vợ tôi. - Hoàng Phủ nói thẳng.
- Tại sao vợ ông lại theo hắn?
Hoàng Phủ kể lại chuyện gửi thiếp và việc mình bỏ vợ cho bà sư nghe. Bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.