ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 973

Họ làm mâm cơm mời lý trưởng. Trong lúc ăn uống lý trưởng nói:
- Tôi có một đứa con gái, nếu ông Thụy bằng lòng xin cho An Trú thì hôm
nay cứ nói thẳng.
- Ông đã nói thế, - Lưu Thiêm Tường nói, - thì sẽ chọn ngày lành tháng tốt
dẫn lễ.
Chỉ trong mấy ngày họ đã chuẩn bị xong xuôi. Lưu Thụy thu xếp hành lí,
từ biệt anh lên đường. Vì Lưu Thụy đường xa dặm thẳng tới nương nhờ
người thân, có người nghĩ: Đi thì dễ, về thì khó. Đúng là:

Trời lúc nắng lúc mưa,
Nước khi hưng khi thịnh.
Muôn sự do trời định
Đời người thật long đong.

Lưu Thụy đưa vợ con đi ròng rã mấy ngày trời mới tới thôn Hạ Mã huyện
Cao Bằng, gặp chồng dì là Trương Học Cứu, kể hết gia cảnh khó khăn và
xin nương thân ở đây. Người ấy rất mừng giữ lại nhà.

Thời gian thấm thoát, thoáng cái đã được hai năm. Vợ Lưu Thụy lên cái
nhọt ở đầu, chạy chữa hơn một tháng mà vẫn đau đớn nhức nhối không ăn
uống được, rồi qua đời. Lưu Thụy khóc lóc đau thương lo ma chay cho vợ.
Hai tháng sau thấy người gầy rộc, phờ phạc rồi ngã bệnh, chữa trị mãi mà
không khỏi. Trương Học Cứu khuyên Lưu Thụy hãy nén đau thương, bồi
dưỡng sức khỏe để nuôi dưỡng An Trú nên người. Nửa năm sau do tiết trời
thay đổi, Lưu Thụy bị cảm, đầu đau nhức lên cơn sốt. Đúng là "họa vô đơn
chí, phúc bất trùng lai", ốm sáu bảy tháng thì Lưu Thụy lìa bỏ cõi đời.
Trương Học Cứu chôn cất vợ chồng Lưu Thụy bên cạnh phần mộ tổ tiên.

Ngày tháng thoi đưa, An Trú sống với Trương Học Cứu được mười lăm
năm, đã trở thành một chàng trai mười tám tuổi, thông minh đĩnh ngộ, đức
độ tài năng, có học và biết lễ nghĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.