ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 118

– Ta đi đi, có câu chuyện đây.

Họ ra đầu toa châm thuốc hút. Tiếng bánh xe gõ ầm vang.

– Thế này nhé, Apđiai, cậu hãy nhớ cho kỹ – Pêtơrukha lên tiếng.

– Tớ nghe đây – Apđi nhăn mặt.

– Đừng có nhăn mũi lắm thế! – Pêtơrukha nổi cáu – Cậu là ai nào?

– Kìa, Pêtơrukha! – Apđi cố làm gã dịu đi – Sao cậu lại vô cớ bực bội

như thế? Ừ thì tớ không uống, cậu uống, có gì mà cậu làm ầm lên. Tốt hơn
là cậu hãy nói xem ta sẽ làm gì trong thời gian tới?

– Anh Cả nói sao thì ta sẽ làm vậy.

– Đó là điều tớ muốn hỏi đấy. Anh Cả nói sao?

– Phần việc của cậu nhỏ thôi – Pêtơrukha ngắt lời anh. – Đối với chúng

tớ thì cậu là người mới, do đó cậu sẽ đi cùng với tớ và Lenca. Nói chung,
chúng ta sẽ có ba người. Còn những cậu khác thì hoặc là đi một mình, hoặc
là đi đôi.

– Rõ rồi, nhưng đi đâu mới được chứ?

– Chuyện ấy cậu không phải lo, cậu sẽ đi cùng tớ kia mà. Chúng ta sẽ đi

xuống tàu ở Gianpắc-Xax, sau đó chúng ta sẽ tự đi tiếp. Chúng ta sẽ đáp xe
chạy cùng chiều đến nông trường “Môiuncumư”. Xa hơn nữa là những
vùng không có người, chúng ta sẽ cuốc bộ.

– Thế ư?

– Cậu tưởng là người ta sẽ đem xe Giguli chở cậu đến nơi chắc? Không

đâu, người anh em ạ! Ở đây nếu bị phát hiện là bị tóm ngay, còn nếu dùng
ô-tô hay mô-tô thì cứ là đi đứt!

– Gớm nhỉ, thế Anh Cả thì sao? Anh ta sẽ ở đâu, sẽ đi cùng với ai?

– Việc quái gì đến cậu? – Pêtơrukha nổi giận. – Sao lúc nào cậu cũng hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.