ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 134

đi hái anasa.

– Chứ còn gì nữa – gã lập luận, – trên cao thấy rõ hết, thấy rõ từng con

chuột nhắt ấy chứ. Còn bọn ngốc nghếch chúng ta thì cứ cách trăm dặm họ
cũng phát hiện được. Thấy một cái là họ dùng điện đài báo ngay đến chỗ
cần báo. Mà nếu công an đi xe xộc đến đây thì chẳng có nơi nào lẩn cả, cứ
việc giơ hai tay lên, thế là xong!

Nhưng một lát sau thì gã cũng quên bẵng chuyện đó, cần phải làm việc

đã. Và chính vào hôm ấy đã xảy ra một biến cố hết sức lạ lùng: Apđi gặp
phải gia đình sói. Biến cố ấy xảy ra như thế này.

Họ nghỉ hút thuốc, ăn một chút cho đỡ đói. Đúng lúc đó Pêtơrukha bảo

Apđi:

– Apđiai này, cậu đã gần như trở thành chỗ quen thuộc, chỗ thân tình của

chúng tớ. Do đó tớ sẽ nói cho cậu biết một chuyện. Thế này nhé, chúng tớ
có một qui định cho những người mới nhập cuộc như cậu. Tức là, nếu
người nào đi chuyến đầu tiên thì người đó phải biếu Anh Cả một khoản tiền
hoặc một món quà, tuỳ cậu hiểu thế nào thì hiểu.

– Lại còn món quà gì thế nữa ? – Apđi giơ tay lên, ngạc nhiên thấy câu

chuyện xoay chuyển như vậy?

– Gượm đã nào, cậu làm gì mà hốt hoảng thế? Cậu tưởng là phải chạy

đến cửa hiệu mua quà tặng chắc? Không ăn thua đâu. Để tớ giải thích cho
mà nghe. Cậu phải thu nhập được ít nhiều chất plaxtilin, dù chỉ bằng hộp
diêm thôi cũng được. Cậu phải chạy một lúc trong các bụi anasa, tớ sẽ bày
cách cho cậu, để rồi khi gặp Anh Cả thì biếu anh ta plaxtilin ấy, tỏ lòng thân
với anh ta. Cậu là người thông minh, chắc cậu cũng hiểu: Anh Cả là cấp
trên, cậu là cấp dưới, cậu cần được anh ta tin cậy…

Apđi ngẫm nghĩ: đối với anh thì chuyện này cũng là điều hay – việc đem

tặng chất plaxtilin, chất phấn hoa anasa, thứ sản phẩm quý nhất ấy, sẽ có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.