ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 133

vọng muốn phá tan, muốn thiêu trụi cả thế giới: có giỏi thì một chọi một
ngay lập tức nào!… Phải chăng đó là một trong những tai họa có tính chất
định mệnh của phương Đông phồn vinh khi xưa? Và chẳng lẽ cái tình trạng
mê mẩn ngọt ngào của lý trí đó lại ẩn giấu trong loại cây dầu dại sinh
trưởng một cách giản dị và bình thường tại các thảo nguyên khô nóng này
hay sao…?

– Đấy, loại cây yêu quý của chúng ta đấy! – Pêtơrukha sung sướng thốt

lên và dang rộng hai tay như muốn ôm lấy thảo nguyên mênh mông. – Nhìn
xem, còn kia, còn đằng kia nữa. Tất cả đều là anasa hết. Chỉ có điều là
chúng ta sẽ không hái ở đây. Mặc xác chúng! Tớ sẽ dẫn các cậu đến những
chỗ nhiều đến nỗi mắt các cậu phải hoa lên cơ…

Họ liền đi tiếp và một tiếng đồng hồ sau thì gặp những bụi anasa rậm

rạp, dày đặc, chỉ riêng mùi hương của nó đã làm họ thấy lâng lâng phơi
phới như lúc ngà ngà say. Dầu gai ở đây tha hồ muốn lấy bao nhiêu thì lấy.
Họ bắt đầu hái cả lá lẫn hoa rồi trải ra để phơi khô. Pêtơrukha quả quyết là
chỉ được phơi nhiều nhất là hai tiếng đồng hồ. Công việc diễn ra trôi
chảy… Mọi chuyện không thể tốt đẹp hơn được nữa. Nhưng đột nhiên tiếng
ầm ầm của máy bay lên thẳng bỗng vang lên. Chiếc máy bay bay là là đồng
cỏ và hình như tiến về phía họ.

– Máy bay! Máy bay lên thẳng! – Lenca mừng rỡ gào tướng lên như con

nít và nhảy nhót.

Nhưng Pêtơrukha không chút luống cuống.

– Nằm xuống, đồ ngốc! – gã thét to và chửi ầm lên.

Tất cả nằm sấp xuống, ẩn mình trong cỏ. Chiếc máy bay lên thẳng bay

hơi dịch sang bên, do đó trên máy bay chưa chắc đã nhìn thấy họ. Nhưng
Pêtơrukha mãi sau vẫn chưa yên tâm và trách mắng Lenca hồi lâu. Gã cảm
thấy chiếc máy bay lên thẳng ấy bay đến đây chỉ nhằm tìm kiếm những kẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.