ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 131

– Cứ yên tâm, Pêtơrukha ạ, cái gì tất yếu xảy ra thì sẽ không tránh nổi.

Lẽ ra phải nghĩ đến chuyện đó sớm hơn kia. Lenca đấy, còn nhỏ tí, vậy ai
đã lôi kéo nó vào việc này? Hay cậu chẳng hạn, cậu bao nhiêu tuổi rồi, hai
mươi phải không? Vậy mà cậu cứ như thằng ngốc ấy, không dám bước một
bước, không dám nói một lời thừa, chỉ cốt Anh Cả khỏi nổi giận. Tốt hơn là
cậu hãy suy nghĩ xem tình hình sẽ ra sao, có cái đáng để suy nghĩ đấy.

Nhưng bước tấn công thử của Apđi không thành công – Pêtơrukha lập

tức nổi cáu.

– Quẳng cái chuyện ấy đi, Apđiai, và đừng có đụng đến Lenca. Nếu

trước kia cậu học làm cha cố thì cậu hãy quên việc đó đi. Hãy quên đi,
những lời lẽ tốt đẹp của cậu không đáng giá một xu, còn với anh ta, với gã
Anh Cả ấy, thì chúng tớ hốt được tiền. Rõ chứ? Lenca là đứa mồ côi, ai cần
gì đến nó, nhưng nếu có tiền thì nó sẽ ra phết cho mà xem. Muốn uống thì
uống, muốn ăn thì ăn. Còn những lời lẽ hay ho của cậu thì không làm no
bụng nổi và đừng hòng mơ ước đến những chuyện được chè chén say sưa
với bạn bè làm bàn ghế phải nghiêng đổ, hoặc được nghe bọn con gái hát
trong dàn nhạc nhẹ mê ly đến nỗi muốn lặng người đi. Đấy, mấy anh em
nhà tớ làm việc quần quật ấy, ấy nhưng thử nhìn xem, họ kiếm được đồng
rúp mới khó khăn làm sao! Họ làm việc đến mức không kịp thở nữa. Còn
tớ, tớ dùng tờ một rúp thay giấy chùi đít ấy chứ. Chỉ thằng ngốc mới không
thích tiền thôi, có đúng không, Lenca?

– Đúng thế đấy – Lenca sung sướng mỉm cười và gật đầu đồng ý, tỏ ra

không nghi ngờ gì hết.

Nhưng đó chỉ là một bước tiến đến cuộc trò chuyện cơ bản hơn nếu có

cơ hội. Apđi hiểu rằng không nên đi quá xa. Nếu không, ai mà tin được
rằng anh thật sự là một kẻ đi lùng kiếm anasa và khao khát kiếm tiền trước
hết.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.