ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 130

anh lại lúng túng như thế nhỉ?

Apđi cảm thấy thích thú, hết sức thích thú khi nghĩ về cô, mặc dù hình

như chẳng có gì mà nhớ lại – cô đến rồi cô đột ngột ra đi, chỉ có thế. Vậy cô
là ai, cô từ đâu xuất hiện ra, vì xét theo mọi việc thì cô từ một nơi nào đó
đến đây, nhưng một người phụ nữ như vậy đến những nơi hoang vắng này
để làm gì và nhằm mục đích gì…?

Khi được biết có một phụ nữ lạ lùng đi môtô đến chỗ họ, Pêtơrukha lo

ngại thật sự, gã dai dẳng hỏi hồi lâu xem cô ta nói gì, quan tâm đến chuyện
gì và Apđi trả lời cô những gì. Anh phải mấy lần kể đi kể lại từng câu chữ
một toàn bộ câu chuyện giữa anh với cô gái kia.

– Không ổn rồi, có chuyện gì đó không ổn rồi, – Pêtơrukha ngờ vực lắc

lắc đầu – Thật đáng tiếc là tớ không có mặt, nếu có tớ sẽ mau chóng tìm
hiểu được nhân vật này là thế nào. Cậu thấy đấy, Apđiai, tuy cậu thông
minh và có học thức thật nhưng tớ lại đối phó giỏi hơn cậu, nếu có việc như
thế xảy ra thì tớ nhất định sẽ hỏi được cô ta cho rõ ngọn ngành. Tớ sẽ thăm
dò được cô ta là ai và cô ta cần gì, còn cậu thì lại luống cuống, tớ thấy rõ là
cậu luống cuống, mặc dù tớ đã báo trước cho cậu là có thể xảy ra trường
hợp như vậy.

– Nhưng cậu lo lắng gì mới được chứ? – Apđi cố khuyên giải gã – Có gì

đâu mà phải sợ hãi thế?

– Vì bọn “cá” có thể lần ra dấu vết chúng ta. Biết đâu họ phái cô ta đến

để theo dõi và tìm hiểu thì sao?

– Cậu đừng có nói vớ vẩn nữa!

– Thật thú vị nếu biết cậu sẽ nói câu này, khi ngồi sau chắn song sắt hoặc

khi đích thân Anh Cả tra hỏi cậu, mà anh ta thì tra hỏi khắc nghiệt hơn cả
bọn “cá” nữa kia: anh ta sẽ lột da cậu, nếu không thì cũng “xoẹt” cho cậu
một cái. Cậu có hiểu thế nào là “xoẹt” không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.