ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 164

cho cậu bằng một hành động nào hết, bằng một lời lẽ gì hết. Cậu cứ coi như
không có tớ vậy. Nếu cậu thành công trong việc dẫn dắt bọn họ đi theo cậu,
trong việc cảm hóa họ về với Chúa của cậu thì tớ sẽ ra đi ngay lập tức như
người ta vẫn phải ra đi khi thất bại. Cậu hiểu tớ chứ? Cậu có nhận lời thách
thức của tớ không?

– Có – Apđi trả lời ngắn gọn.

– Vậy cậu hành động đi. Còn về những gì chúng ta vừa trao đổi ở đây thì

sẽ không một ai biết đến hết. Chúng ta sẽ bảo là chúng ta chỉ trò chuyện lan
man thôi.

– Xin cảm ơn! Nhưng tớ chẳng có gì phải giấu diếm cả – Apđi đáp lại.

Grisan nhún vai.

– Thôi thì kệ cậu, như trong Thánh Kinh đã nói: “mày nói đấy nhé!”

* * *

Đã sáu giờ chiều vào một trong những ngày cuối cùng của tháng năm,

nhưng mặt trời vẫn nóng rẫy như cũ và vẫn chói chang như cũ trên thảo
nguyên bằng phẳng. Những đám mây lấp lánh ánh bạc mà suốt ngày nằm
bất động một cách đáng ngờ như bị buộc chặt vào một chỗ thì nay nhợt nhạt
đi và về chiều thì dày đặc lên, biến thành một dãy đen thẫm lơ lửng ngay
trên đường chân trời, gây nên một cảm giác lo ngại mơ hồ trong tâm hồn
Apđi. Rõ ràng là cơn giông đang kéo đến.

Trong khi ấy, các đoàn tàu vẫn chạy hết theo hướng này lại theo hướng

khác, hết từ nam đến bắc rồi lại từ bắc xuống nam. Mặt đất run rẩy và rung
chuyển dưới những bánh xe nặng trịch của chúng. “Đất rộng mênh mông,
không gian bao la, ánh sáng tràn ngập, vậy mà con người vẫn thấy thiếu
một cái gì đó, trước hết là tự do – Apđi vừa nghĩ vừa nhìn những khoảng
thảo nguyên vô tận. – Cô độc thì con người không thể sống nổi nhưng đông
đúc thì lại cảm thấy nặng nề. Lúc này đây cũng vậy, biết hành động thế nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.