ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 166

Lenca hai tay run rẩy vì lo lắng, châm thuốc hút. Pêtơrukha lập tức giận

dữ suỵt cậu ta:

– Vứt ngay đi! Nếu không tao sẽ giết chết ngay đấy, đồ khốn.

Nhưng Lenca mặt tái nhợt, tiếp tục hít từng hơi dài một cách thèm khát,

hối hả, Pêtơrukha liền lao tới như một con thú, nện thẳng vào đầu cậu ta
làm mũ bắn tung đi. Nhưng Lenca cũng không chịu kém, cậu ta trả miếng
lại và khéo léo đá cho Pêtơrukha một cái. Pêtơrukha nổi khùng lên, và hai
bên điên cuồng đánh lộn nhau.

Apđi phải nhổm dậy:

– Thôi đi. Thôi ngay lập tức! Pêtơrukha, không được động đến Lenca.

Cậu không biết xấu hổ ư?

Nhưng Pêtơrukha giận dữ xông đến Apđi:

– Đồ cha cố ngu xuẩn, mày có quyền gì mà xen vào chuyện người khác?

Sao lại đứng lên thế, đồ ngốc, lộ hết cả bây giờ! – Và hắn lấy hết sức túm
lấy quần Apđi kéo xuống. Cuộc ẩu đả đã làm cả ba nổi nóng lên, chửi rủa
nhau rồi họ vừa thở hổn hển vừa lăn về chỗ cũ.

Trong khi ấy đoàn tàu đã đến gần. Nỗi hồi hộp của toán người lan sang

cả Apđi. Nói gì thì nói, đó là thời điểm cực kỳ căng thẳng và nguy hiểm.

Từ nhỏ Apđi đã thích nhìn theo các đoàn tàu vì anh đã từng trông thấy

những chiếc đầu máy thời kỳ sau chiến tranh, những cổ máy đầy vẻ lãng
mạn, nhả ra từng cột khói dày đặc và những cột hơi nước mù mịt, với
những hồi còi vang động khắp xung quanh. Nhưng anh không hình dung
nổi là sẽ có lúc anh chờ đợi đoàn tàu trong tâm trạng phấp phổng như vậy,
bởi vì anh sắp phải đột nhập lên đó một cách bất hợp pháp và hơn nữa, một
cách cưỡng bức.

Còn đoàn tàu hàng nặng nề, được hai đầu máy móc nối vào nhau kéo đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.