ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 172

– Này, Apđiai, đừng có nhăn nhó thế. Này cha cố non ạ! Tớ mời thật

lòng đấy. Hút thử thuốc này khoái vô cùng, đầu óc cứ lâng lâng ra thôi! –
Pêtơrukha suồng sã bám riết lấy Apđi.

– Đừng có gây chuyện! – Apđi giận dữ ngắt lời y.

– Sao lại gây chuyện! Tớ thật lòng với cậu, vậy mà cậu cứ nhăn nhó làm

điệu làm bộ!

– Nào thì đưa đây! – Apđi bực tức nói và giơ tay cầm mẩu thuốc đã ướt

nẫu ra, giơ lên đầu như muốn phô ra cho Pêtơrukha thấy rõ rồi ném qua
khung cửa mở của toa tàu. Sự việc diễn ra nhanh chóng đến nỗi tất cả mọi
người, kể cả Grisan, sững sờ một lát vì bất ngờ. Không khí lặng đi, tiếng
bánh xe chạy mau trên đường ray vang lên rõ hơn, âm vang hơn, đe dọa
hơn.

– Thấy rồi chứ? – Apđi quay sang Pêtơrukha với vẻ thách thức – Tất cả

trông thấy tớ làm gì rồi chứ? – anh đưa cặp mắt giận dữ nhìn khắp lượt toán
người đi kiếm anasa. – Và bao giờ tớ cũng làm như vậy!

Pêtơrukha rồi tiếp theo đó tất cả các gã khác đều phân vân và dò hỏi

quay về phía Grisan: thế nào đấy ông chủ? – họ như muốn hỏi – như vậy là
thế nào đấy? Cái gã chơi trội này đến đây làm cái quái gì vậy?

Grisan ngạo nghễ im lặng và diễu cợt đưa mắt nhìn Apđi rồi nhìn khắp

lượt những khuôn mặt bực tức của đồng bọn. Người đầu tiên không chịu
nổi là Makhats:

– Kìa thủ trưởng! Sao cậu im lặng? Cậu câm rồi chắc?

– Không, tớ không câm đâu! – Grisan nhại lại y và đanh giọng nói thêm,

không giấu nỗi niềm vui độc địa. – Tớ đã hứa với hắn ta là sẽ im lặng. Các
cậu cứ tự giải quyết mọi chuyện! Tớ sẽ không nói gì nữa đâu…

– Đúng thế chứ? – Makhats phân vân hỏi Apđi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.