ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 249

– Cứ yên tâm là thế nào? Trời, cháu bị làm sao thế kia, cháu không bị

ngã đó chứ? Cháu sốt cao đây này – bà áp tay vào trán Apđi rồi nói, – mắt
cháu cũng cho thấy là cháu bị ốm rồi. Thế này nhé, cháu cứ ngồi yên đây,
bác sẽ đi xem xem liệu có thầy thuốc ở đây không hoặc sẽ thu xếp cho cháu
vào một bệnh viện nào đấy. Không thể để cháu như thế này được…

– Bác đừng lo cho cháu, không cần đâu bác ạ – Apđi nói bằng một giọng

yếu dần.

– Không, không được. Cháu cứ ngồi ở đây một lát. Bác sẽ quay lại ngay.

– Bà già phúc hậu nhờ người phụ nữ ngồi cạnh với lũ con nhỏ trông nom

hộ đồ đạc rồi bước đi.

Apđi không nhớ là bà đi bao lâu. Anh đuối sức hẳn. Bây giờ anh đã hiểu

lý do: cổ họng anh đau nhức. Thậm chí không thể nuốt nước bọt được.
“Chắc viêm họng” – anh thầm nghĩ. Anh yếu đến nỗi muốn nằm xuống,
nằm dài ra ngay trên đất – dù anh có bị giẫm lên chăng nữa – và thiếp đi,
ngủ thiếp đi…

Anh vừa bắt đầu ngủ thì đám đông trong phòng đợi bên cạnh bỗng nhốn

nháo lên và tiếng người nói lao xao. Anh mở mắt, thấy toán thanh niên đi
kiếm anasa đang bị dẫn ra khỏi buồng công an. Một đội công an vây chặt
lấy họ, người trung uý dễ nổi giận đi trước – đám đông giãn ra hai bên, tiếp
theo sau là toán thanh niên kia bị xích tay. Bị đội áp tải kèm chặt, họ nối
chân nhau bước – Pêtơrukha, Makhats, Lenca, Côlia, hai gã chuyên phá
hoại và mấy gã nữa, tất cả là mười người. Họ bị dẫn ra khỏi nhà ga.

Cố nén đau đớn, Apđi khó khăn lắm mới nhấc nổi chiếc nạng lên và lao

theo họ. Anh có cảm giác là anh đi rất nhanh nhưng không hiểu sao không
tài nào đuổi kịp được họ. Những kẻ vô công rỗi nghề chen chúc nhau cũng
ngăn Apđi lọt được đến chỗ toán người bị bắt kia. Nhưng họ bị đưa đi thế
nào thì Apđi nhìn thấy: đỗ gần cửa nhà ga là một chiếc xe mui kín, cửa xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.