ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 289

đường đi rồi…

Đúng là mụ khốn kiếp! Anh ta đã đánh đập để răn dạy biết bao lần rồi.

Người mụ ta suốt đời đầy vết thâm tím, chính vì thế mà người ta gọi mụ là
Cốc Turxun-Turxun Thâm Tím. Vậy mà mụ ta vẫn không đủ thông minh để
kềm giữ miệng lưỡi xấu xa của mụ.

Cả lần này nữa, cái mụ đểu giả ấy đã la hét váng lên thật không đúng

lúc, trước mặt toán địa chất. Mà anh ta đã bao lần bóp cổ mụ nghẹt thở đến
nỗi hai mắt mụ lồi ra! Sau đó mụ ta đã bao lần hứa là sẽ không nói ngang
ngược nữa, nhưng đâu vẫn hoàn đấy! Song anh ta đã tìm được cách bắt mụ
ta phải câm họng. Anh ta gọi mụ vào nhà dường như để trò chuyện, nhưng
khi mụ vừa bước vào thì anh ta liền lặng lẽ ép sát mụ vào tường, mặt giáp
mặt, khiến mụ chết khiếp. Đúng lúc đó, trên khuôn mặt lờ đờ, tái xanh và
nhăn nheo của vợ, trong cặp mắt mờ đi vì sợ hãi của vợ, anh ta nhìn thấy
toàn bộ nỗi buồn bã và vẻ thê thảm của những năm đã sống qua. Anh ta đọc
thấy toàn bộ những thất bại và sự căm giận cuộc sống trong ánh mắt đã mất
hết sinh khí của vợ, trong cái miệng móm mém đen ngòm nhếch sang bên
của vợ. Anh ta thấy ghê tởm chính bản thân mình, và nói bằng một giọng
nghẹn lại vì giận dữ:

– Đồ chó, nếu mày còn nói lăng nhăng một lần nữa thì tao sẽ bóp nát

mày như bóp nát trứng chấy ấy! – và anh ta đẩy mạnh vợ sang bên.

Người vợ lặng lẽ xách đôi xô rồi bước ra sân sau khi đã đóng sập cửa lại.

Anh ta lấy lại hơi thở, bước ra, ngồi lên ngựa rồi lên đường cùng toán địa
chất…

Một điều may mắn là con ngựa của anh ta thuộc loại ngựa tốt, đó là niềm

vui duy nhất của anh ta. Con ngựa hay và đẹp dáng này xuất thân từ trại
nuôi ngựa giống. Một gã lẩn thẩn nào đó đã loại bỏ nó vì màu lông khó
phân biệt nổi của nó không ra hồng mà cũng chẳng ra nâu, nhưng chẳng lẽ
đó lại là chuyện quan trọng hay sao? Con ngựa này rất lanh lẹn, khi ở trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.