ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 320

gì bến nước quen thuộc.

Nhưng lần này chị để ý thấy chồng chị có vẻ lo âu hơn thường lệ. Dưới

ánh đèn nhấp nháy ở gian ngoài, Bôxton người to lớn, cao hơn chị đến một
cái đầu, đang vò khăn mặt và cố ý lau thật chậm đôi tay thô kệch. Đôi mắt
xanh nhạt hơi nheo nheo của anh lộ vẻ u ám, khuôn mặt dãi dầu nắng gió
với chiếc cằm nặng nề bạnh ra của anh đượm màu đỏ thẫm, màu đồng
hung. Như vậy nghĩa là thế nào nhỉ? Sau khi lau tay xong, việc đầu tiên của
Bôxton là đến bên đứa con trai nhỏ, anh quỳ xuống cạnh chiếc giường gỗ
xinh xắn do tự tay anh đóng, anh đưa đôi môi thô rám hôn con trai, thầm thì
những lời âu yếm với con, và anh bất giác mỉm cười khi chú bé Kengies
cảm thấy có người hôn, cựa quậy trong giấc ngủ.

– Kuđurmát cho biết là Badarbai đến đây trong lúc anh vắng mặt –

Bôxton vừa ngồi xuống ăn vừa nói. – Thật là một việc không hay…

Guliumcan hiểu câu đó theo ý chị, chị đỏ mặt lên và suýt nổi nóng vì tự

ái:

– Thế em biết làm thế nào được? Cả một lũ xộc vào nhà. Họ bảo là

muốn cho xem lũ sói con. Thằng Kengies sà ngay đến, nó thích lắm kia…
Và em có đem trà lên cho họ…

– Anh đâu có nói chuyện đó. Mặc kệ anh ta, anh ta đến rồi lại đi thôi.

Chỉ có điều anh cảm thấy đó là việc không hay…

– Thế có gì là xấu đâu? – chị nói mà vẫn không hiểu ý anh. – Chính anh

cũng đã từng bắn chó sói kia mà. Đấy, bộ da sói năm ngoái còn treo kia,
chúng ta đã trau chuốt nó cho thật đẹp đấy thôi – chị gật đầu về phía bộ da
sói trên tường.

– Đấy là treo để mà treo thôi – anh vừa nói vừa đưa cho chị chiếc bát

không. – Em nói đúng, quả là đôi khi anh có bắn sói thật nếu như cuộc đời
đã sắp đặt là có sói và có người. Nhưng anh không bao giờ phá hang sói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.