ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 377

trọng. Anh Bôxton ạ, anh phải hiểu là chúng ta cần nói chuyện nghiêm
chỉnh với nhau.

– Những lời ấy khiến Bôxton thấy tim mình đau thắt lại. Anh lấy khăn

tay trong túi ra và lau mồ hôi trán.

– Có lẽ không nên nói chuyện đó vội, để bao giờ em khỏi đã. – Bôxton

định gạt đi câu chuyện đang chín mùi, nhưng nhìn ánh mắt vợ, anh hiểu
rằng không thể đòi hỏi như vậy được.

– Cái gì cũng có lúc của nó – Ardưgun bướng bỉnh mấy máy đôi môi tái

nhợt. – Ở đây em đã suy nghĩ hết rồi, trong bệnh viện còn biết làm gì nữa
nếu không suy nghĩ? Em nghĩ rằng chúng ta đã chung sống một quãng đời
tốt đẹp và em hài lòng với số phận mình. Xin Chúa tha tội cho, nhưng
chúng ta đã nuôi dạy con cái khôn lớn, trưởng thành. Và bây giờ chúng có
thể sống tự lập được, về con cái thì chúng ta sẽ nói chuyện riêng sau này.
Nhưng Bôxton ạ, em rất thương anh. Em thương anh hơn hết. Anh vụng về,
anh không biết cách gần gũi mọi người, anh không chịu quỵ lụy ai, và anh
cũng không còn trẻ nữa. Sau khi em chết, anh chớ xa lánh mọi lánh mọi
người. Em muốn là sau khi em chết, anh đừng sống độc thân, anh Bôxton ạ.
Sau khi làm giỗ đầu em, anh hãy nghĩ xem anh phải làm gì trong tương lai,
em không muốn anh sống một mình đâu. Con cái đã có cuộc sống riêng của
chúng rồi.

– Em nói những chuyện đó mà làm gì? – Bôxton âm thầm đáp – Liệu

chúng ta có nên nói chuyện đó không?

– Có chứ, anh Bôxton ạ, chúng ta phải nói đến chuyện đó! Còn chuyện

gì quan trọng hơn nữa đâu? Lúc cuối cùng bao giờ người ta cũng nói đến
chuyện đó, vì đã chết rồi thì không thể nói được nữa. Trong lúc nằm ở đây,
em đã suy nghĩ về cả anh lẫn em. Guliumcan thường đến thăm em. Chính
anh cũng biết đấy, cô ấy không phải là người xa lạ với chúng ta. Cuộc đời
đã xoay chuyển khiến cô ấy lâm vào cảnh góa bụa cùng với lũ con nhỏ, cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.