ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 376

– Ta về đi. – Bôxton cầm tay Guliumcan. – Chúng ta phải có mặt ở chỗ

mọi người đến tưởng nhớ Ernadar. Chúng ta phải có mặt ở nhà.

Guliumcan ngã vào vai anh, và dường như thổ lộ nỗi đau khổ với bố đẻ

của mình, chị líu nhíu lầm bầm những câu chữ gì đó, vừa nghẹn ngào nức
nở vừa run rẩy. Anh khoác tay chị và họ cứ thế về nhà, cùng khóc lóc và
cùng đau khổ. Buổi chiều tối mùa hè yên tĩnh đang tắt dần, không khí tràn
ngập nùi hương hăng hắc của các loại cỏ núi đang ra hoa. Ardưgun dắt mấy
đứa con của Ernadar đi về phía họ. Nhìn thấy nhau, hai người phụ nữ ôm
chầm lấy nhau và oà khóc to hơn, dường như họ gặp lại nhau sau một thời
gian dài xa cách…

* * *

Nửa năm sau, khi Ardưgun đã nằm bệnh viện huyện còn Guliumcan đã

dọn nhà từ lâu đến xóm chài vùng ven hồ, Bôxton chợt nhớ lại buổi chiều
tối đó và mắt anh nhòa đi vì biết bao cảm xúc trào đến.

Anh ngồi trong phòng bệnh của Ardưgun, cạnh giường nằm của chị, và

anh đau đớn nhìn khuôn mặt võ vàng xanh xao của chị. Đó là một ngày thu
ấm áp, phần lớn những bệnh nhân cùng phòng đang đi dạo ngoài sân, do đó
đã diễn ra cuộc trò chuyện giữa hai vợ chồng mà người mở đầu chính là
Ardưgun.

– Em có vài việc muốn nói với anh. – Ardưgun vừa chậm chạp nói từng

tiếng vừa vất vả ngước mắt nhìn Bôxton, và anh nhìn thấy chị xanh xao
thêm và gầy rộc đi trong đêm qua.

– Anh nghe em đây. Em muốn nói chuyện gì đấy em, Ardưgun? –

Bôxton âu yếm hỏi.

– Anh đã gặp bác sĩ rồi chứ?

– Anh gặp rồi. Ông ấy bảo là…

– Gượm đã, ông ấy bảo gì thì để sau cũng được, cái đó không quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.