ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 374

Bôxton chỉ kịp mặc chiếc áo may-ô, khăn mặt vẫn quàng lên cổ, anh vừa

lau người vừa chạy đuổi theo Guliumcan đã mất trí.

Mãi một lúc anh mới đuổi kịp chị.

Chị đang nhanh chân đi đằng trước trong mương xói dốc thoải để tiến về

phía núi.

– Guliumcan, dừng lại, em đi đâu thế? – Bôxton gọi chị.

Chị vẫn đi tiếp, không ngoái đầu lại. Bôxton rảo bước, anh nghĩ rằng

trong tâm trạng như vậy, Guliumcan có thể nói thẳng vào mặt anh lời buộc
tội mà anh sợ nhất, chị sẽ bảo chính anh đã giết chết Ernadar. Ý nghĩ này
khiến anh rát bỏng như bị dội nước sôi, vì chính anh cũng bị ý nghĩ đó hành
hạ, dằn vặt, và tâm hồn anh không lúc nào được thư thái. Khi ấy anh sẽ trả
lời chị thế nào đây?

Chẳng lẽ anh lại thanh minh ư? Nhưng thanh minh liệu có ý nghĩa gì với

chị không? Làm sao chứng minh được rằng vẫn thường xảy ra những hoàn
cảnh có tính chất định mệnh mà con người bất lực? Nhưng những lời lẽ này
cũng không có tác dụng an ủi. Trong tự nhiên không có những lời lẽ làm
tâm hồn dung hòa được với những gì xảy ra. Và cũng không có những lời lẽ
nào giải thích được cho Guliumcan là tại sao anh vẫn còn sống nổi sau biến
cố kia.

– Guliumcan, em đi đâu đấy? – thở hổn hển vì chạy, Bôxton rốt cuộc đã

đuổi kịp chị và đi ngang hàng với chị. – Dừng lại đã, anh bảo kìa, ta về nhà
đi…

Vào quãng chiều ta đó, trời vẫn còn khá sáng sủa, các dãy núi vẫn còn

hiện rõ trong cảnh nhá nhem tối yên tĩnh lúc ngày đang tàn dần. Và khi
Guliumcan ngoái đầu lại, Bôxton có cảm giác là cả người chị toát ra vẻ đau
khổ chẳng khác gì một sự phát xạ mờ ảo. Những nét mặt chị sai lệch đi,
dường như chị nhìn anh từ dưới một lớp nước đầy. Anh đau đớn không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.