ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 387

chuyện đó. Nhưng Côscôrbaép vẫn không thôi.

– Sao đồng chí lại im lặng, đồng chí Bôxton? – anh ta đổ thêm dầu vào

lửa. – Chẳng lẽ không phải chính đồng chí đã đi tìm bãi chăn thả mới, bãi
chăn thả riêng cho đồng chí đấy hay sao?

– Đúng là cho tôi thật – Bôxton gay gắt đáp lại. – Nhưng đâu chỉ cho tôi

mà cho tất cả mọi người, kể cả đồng chí nữa, đồng chí Côscôrbaép ạ. Bởi vì
tôi nuôi sống đồng chí chứ không phải đồng chí nuôi sống tôi. Và bây giờ
thì đồng chí ăn cháo đá bát.

– Thế là thế nào? – Côscôrbaép phẫn nộ, mặt anh ta đã đỏ bừng lên. –

Tôi chỉ chịu ơn đảng mà thôi.

– Vậy đảng lấy đâu ra, đảng lấy gì để nuôi sống đồng chí? – Bôxton hầm

hầm hỏi lại. – Lấy trên trời chắc?

– Thật là những lời nói vô trách nhiệm – Côscôrbaép lồng lên, tay giần

giật sửa lại càvat.

Sắp nổ bùng một cuộc cãi cọ om xòm. Cả Côscôrbaép lẫn Bôxton đều

đứng như những kẻ bị kết án tử hình – một người cạnh bàn, một người cạnh
tường, có cảm giác như chỉ một chút nữa thôi là một trong hai người sẽ ngã
gục xuống sàn. Nhưng tình thế đã được người phái viên trẻ của huyện uỷ
cứu vãn ít nhiều.

– Các đồng chí hãy bình tĩnh lại – anh bất ngờ lên tiếng từ góc phòng,

nơi anh ngồi nghi chép vào cuốn sổ. – Theo tôi, theo cảm nghĩ của tôi thì
đồng chí Bôxton về nguyên tắc là đúng. Người lao động, hay như chúng ta
vẫn ưa nói, người sáng tạo ra của cải vật chất có quyền nói lên tiếng nói của
mình. Nhưng liệu có cần đi quá xa như thế hay không?

– Đồng chí chưa biết anh ta đâu, đồng chí Manbêtốp ạ – Côscôrbaép vội

vã hùa vào. – Những tham vọng của Bôxton nói chung là không có giới
hạn. Chẳng hạn như mới đây thôi một người chăn cừu là Badarbai. Đúng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.