ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 394

Kengies sẽ vui phải biết! Khi bước ra phố chuẩn bị lên yên, anh bỗng cảm
thấy đói và chợt nhớ là chưa ăn gì suốt từ sáng. Quán ăn ngay gần cửa hàng
huyện và, bất hạnh thay, anh quyết định tạt vào đó.

Bôxton bước vào gian phòng lờ mờ tối, sặc sụa mùi thức ăn rẻ tiền mà ở

đây người ta vẫn bán cho các lái xe đi ngang qua. Anh vừa ngồi vào chiếc
bàn gần lối vào thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng Badarbai sau lưng, anh
không ngoái đầu lại vì không cần ngoái đầu lại anh cũng hiểu rằng Badarbai
đang chè chén với đám bạn bè của hắn. “Công nhiên ngồi nhậu nhẹt giữa
ban ngày ban mặt với lũ ăn báo cô, thật không còn biết xấu hổ, không còn
có lương tâm gì nữa”. Anh khó chịu thầm nghĩ. Anh đã định đứng dậy bỏ đi
để tránh việc không hay, nhưng rồi anh lại nghĩ: vì lẽ gì, tại sao mình lại
phải bỏ đi mà chưa ăn kia chứ? Anh gọi món súp củ cải đỏ và thịt băm viên.
Nhưng trong lúc đó, chắc hẳn Badarbai đã được báo là Bôxton đang ngồi
trong góc phòng. Ngay lập tức, những giọng nói sau lưng anh im bặt, đầy
vẻ thù địch rồi sau đó lại huyên náo lên. Và chẳng mấy chốc, một gã bạn
của Badarbai được phái đến chỗ Bôxton, tên gã là Korơ Xamát - Xamát
Chột – một gã phóng đãng người địa phương và chuyên vu khống, ngay từ
hồi trẻ, gã đã bị đánh lòi mắt trong một cuộc ẩu đả.

– Chào Bôxton, chào cậu! – Xamát nhếch mép cười đầy ý nghĩa và giơ

tay cho Bôxton bắt. Chẳng làm thế nào được, đành bắt tay gã thôi. – Sao
cậu lại ngồi một mình ở đây thế? – gã tiến tới gần Bôxton. – Bọn tớ đang
ngồi cùng Badarbai ở kia kìa. Chúng tớ đã lâu không gặp nhau nên quyết
định họp mặt lại. Đến chỗ chúng tớ đi, Badarbai mời cậu đấy.

– Cậu bảo giúp là tớ không có thì giờ – Bôxton cố ghìm mình đáp lại. –

Tớ ăn xong là phải đi ngay vào núi.

– Còn kịp chán, núi của cậu chạy đi đâu được kia chứ?

– Xin cảm ơn, tớ có việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.