ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 1346

mặt đều nghe tiếng ngựa hí. Chàng đảo mắt nhìn quanh, càng nhận ra tình
thế khác thường.

Chàng thấy mấy tên đại hán đang rượt bầy tuấn mã. Đoàn ngựa này đến

mấy chục con đều không lấp yên cương, chẳng có ai cưỡi liền bụng bảo dạ:

- “Đây đều là những lái ngựa. Không hiểu nhân vật nào mà mua một lúc

mấy chục con ngựa, chắc là một nhà tư bản hùng hậu.”

Chàng tiếp tục tiến về phía trước.
Mấy đại hán vẫn đuổi bầy ngựa tới, họ vừa đi, vừa nói chuyện. Triệu Tử

Nguyên thử lắng nghe nhưng không hiểu câu nào, bất giác la thầm:

- “Người Man Di! Người Man Di! Không hiểu sao họ lại đến đây bán

ngựa?”

Chàng tìm vào một phạn điếm. Trong điếm có năm sáu người ngồi. Chủ

quán và chưởng quỹ ngồi một bên, trợn mắt lên nhìn năm sáu người kia ra
chiều bực dọc nói chẳng nên lời. Triệu Tử Nguyên tiến vào, tên tiểu nhị uể
oải ra đón:

- Khách quan! Mời khách quan ngồi.
Triệu Tử Nguyên ngồi xuống bên một bàn nói:
- Lấy cho hai cân thịt bò, một cân...
Tiểu nhị không chờ chàng nói hết đã lắc đầu đáp:
- Xin lỗi khách quan. Thịt bò tiểu điếm bán hết rồi.
Triệu Tử Nguyên cười nói:
- Đắt hàng quá nhỉ. Lấy con gà cũng được.
Tiểu nhị lắc đầu đáp:
- Gà cũng hết rồi.
Triệu Tử Nguyên sửng sốt hỏi:
- Vậy quí quán còn thứ gì ăn không?
Tiểu nhị đáp:
- Thức ăn ngon thì không còn. Thịt đầu heo còn lại một ít. Nếu khách

quan muốn dùng thì tiểu tử thái một đĩa.

Triệu Tử Nguyên thấy gã nhăn nhó tựa hồ không muốn làm ăn. Chàng

bản tính nhẫn nại muốn kêu chủ quán nhưng xem chừng lão đang tức mình,
liền đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.