ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 150

Võ Băng Hàm hơi biến sắc đáp:
- Ngươi nói nghe có vẻ dễ dàng. Triệu Tử Nguyên! Ngươi theo Tư Mã

Đạo Nguyên phá nóc nhà trốn khỏi Lưu Hương viện. Món nợ đó ngươi
muốn lờ đi chăng?

Triệu Tử Nguyên kinh hãi hỏi:
- Sao cô nương lại biết tên họ của tại hạ?
Cỏ Băng Hàm cười lạt nghĩ bụng:
- “Thủ hạ của gia gia ta ở các dịch đình khắp thiên hạ mà chuyện này

không điều tra được ư? Đáng cười cho gã ngốc kia ngây ngô chẳng biết
gì...”

Lòng nàng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng đáp:
- Cái đó có chi đáng để cho ngươi kinh ngạc? Thật là ếch nằm đáy giếng

chẳng biết chuyện gì.

Triệu Tử Nguyên thấy nàng khinh miệt đã toan giở giọng xung đột

nhưng chàng đã biết đối phương hỉ nộ thất thường nên đành ẩn nhẫn không
muốn gây chuyện.

Võ Băng Hàm lại hỏi:
- Ngoài ra ngươi còn thiếu bản viện một chung minh châu chưa trả, thế

mà ngươi cứ phóng tay bỏ đi là nghĩa làm sao?

Triệu Tử Nguyên ngạc nhiên hỏi:
- Minh châu nào?
Võ Băng Hàm đột nhiên nổi giận xẵng giọng:
- Thằng lỏi kia! Đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa. Ngươi tiến vào Đông Sương

lấy minh châu tặng Lý Cơ đã quên rồi ư? Chà chà! Chẳng lẽ Lý Cơ lại
không nói về luật đưa minh châu tặng mỹ nhân thế nào cho ngươi hay?

Triệu Tử Nguyên tỉnh ngộ ồ lên một tiếng. Đột nhiên câu nói của người

áo bạch bào tự xưng là Tư Mã Đạo Nguyên lại hiện lên trong đầu óc chàng.
Lão nói:

- Vụ đem minh châu tặng mỹ nhân ở Lưu Hương viện là một chuyện âm

mưu rất lớn kể từ ngày có lịch sử võ lâm. Lão phu không muốn để ngươi
chìm đắm vào kiếp nạn này nên cứu ngươi ra.

Chàng nghĩ tới đây trong lòng không khỏi khiếp sợ vội đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.