ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 158

thoảng xen vào tiếng chim kêu xào xạc để phá tan bầu không khí tĩnh mịch,
đồng thời khiến cho vùng hoang dã bát ngát thêm vẻ thê lương.

Triệu Tử Nguyên đột nhiên cảm thấy trong lòng xao xuyến. Từ ngày

chàng bắt đầu len lỏi vào chốn giang hồ cho đến nay đã gặp nhiều cảnh
nguy biến khôn lường và chàng đều thoát được, bây giờ lòng chàng không
khỏi hồi hộp, nhất là phải chạm trán với con người chập chờn như ma quỷ
hiện hình là Võ Băng Hàm cứ quấn quýt lấy chàng.

Triệu Tử Nguyên chép miệng nghĩ thầm:
- “Thị là con người đẹp như vậy mà cử chỉ cùng ăn nói lại tỏ ra cực kỳ

lạnh lẽo, không ai muốn tới gần. Cổ nhân đã nói “Xà Yết mỹ nhân” (người
đẹp rắn rết) tức là ả này đây.”

Đi được một quãng, đường bằng phẳng hơn. Triệu Tử Nguyên quả cảm

thấy tốc độ con ngựa của chàng cưỡi so với con ngựa của Võ Băng Hàm có
phần chậm chạp hơn. Vì thế thỉnh thoảng Võ Băng Hàm lại phải cho ngựa
đi thong thả để khỏi bỏ chàng lại phía sau. Hiển nhiên nàng có ý an bài như
vậy để chàng thủ tiêu ý nghĩ trốn chạy. Ngựa đi vào cánh đồng bằng, Võ
Băng Hàm quay đâu lại nhìn Triệu Tử Nguyên hỏi:

- Triệu Tử Nguyên! Có phải ngươi đúng là họ Triệu?
Triệu Tử Nguyên ngạc nhiên hỏi:
- Dĩ nhiên tại hạ họ Triệu. Sao cô nương lại hỏi thế?
Võ Băng Hàm hừ một tiếng đáp:
- Cái đó sau này rồi ngươi sẽ biết.
Triệu Tử Nguyên không sao nghĩ ra được ý tứ câu nói của nàng. Nhưng

chàng cũng im tiếng.

Võ Băng Hàm lại hỏi:
- Ngươi có biết bản cô nương dẫn ngươi đến chỗ nào không?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Tại hạ biết rồi!
Võ Băng Hàm lại hỏi:
- Ngươi thử nói nghe xem địa phương nào?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Dĩ nhiên là đến Thái Chiêu bảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.