ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 160

- Các hạ không bị chìm đắm vào đường nữ sắc mà lại cam chịu ở trong

mật thất một khoảng thời gian khá lâu thì tất có một chuyện mưu đồ gì
khác.

Tô Kế Phi bị Võ Băng Hàm nói toạc tâm sự mình không khỏi biến sắc.

Hắn không biết phản ứng bằng cách nào liền xoay mình đi ngay.

Võ Băng Hàm quát:
- Đứng lại!
Tô Kế Phi dừng bước lại một chút hỏi:
- Võ cô nương còn điều chi dạy bảo?
Võ Băng Hàm trỏ tay vào người đi bên Tô Kế Phi nói:
- Sao các hạ không giới thiệu ông bạn này cho ta biết?
Người kia nghe nói từ từ quay đầu lại thì ra một lão già. Mé bên trái trán

lão có một vết đao rất sâu mà đỏ thẫm, cặp mắt lão nhỏ ti hí.

Võ Băng Hàm hỏi:
- Đại danh lão trượng là gì?
Lão mặt sẹo khẽ đáp:
- Lão phu là người thôn dã chẳng có chi đáng để cô nương hạ vấn.
Võ Băng Hàm nhìn kỹ vết sẹo trên trán lão già một lúc rồi nói:
- Gia phụ đã từng miêu tả hình dáng lão trượng và vết đao trên trán là

một dấu hiệu rõ rệt...

Lão mặt sẹo hắng đặng một tiếng tựa hồ để cắt đứt lời nói của Võ Băng

Hàm, nhưng nàng không chịu dừng lại nói tiếp:

- Nếu tiện nữ đoán không lầm thì lão trượng là Tổng quản Hề Phụng

Tiên của cố Triệu Phi Tinh, Bảo chúa Thái Chiêu bảo trước đây hơn hai
chục năm.

Lão mặt sẹo loạng choạng lùi lại một bước đáp:
- Nhãn quan cô nương quả là lợi hại!
Triệu Tử Nguyên nghe nói cũng chấn động trong lòng. Bất giác chàng

đưa mắt ngó lão mặt sẹo mấy lần.

Lão mặt sẹo tức Hề Phụng Tiên nói:
- Nếu cô nương không còn có đều gì khác thì lão phu xin cáo từ.
Võ Băng Hàm lạnh lùng đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.