ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 166

Nàng nói tới đây liền phát giác ra trong nội tâm có điều mâu thuẫn là

nàng ngấm ngầm hy vọng Triệu Tử Nguyên cự tuyệt lời yêu cầu của mình
mới thật là kỳ.

Triệu tử Nguyên ngơ ngác hỏi:
- Tại hạ tưởng cô nương sai đi làm việc gì nguy hiểm đến tính mạng nên

cố tình ép uổng. Chẳng ngờ cô nương lại bảo làm công việc hoang đường...

Võ Băng Hàm “hừ” một tiếng rồi hỏi:
- Sao? Ngươi không chịu nghe lời ta chăng?
Triệu Tử Nguyên hỏi lại:
- Cô nương không nói giỡn chứ?
Võ Băng Hàm hậm hực đáp:
- Lúc này ai hơi đâu mà nói giỡn với ngươi? Đừng rườm lời nữa!
Triệu Tử Nguyên nghĩ bụng:
- “Bây giờ là cơ hội rất tốt cho ta vào Thái Chiêu bảo, nếu ta cự tuyệt thì

không biết đối phương còn hành hạ cho tới bao giờ? Xem chừng vụ này rất
vi diệu, sức người không thể miễn cưỡng được. Dù ta ưng chịu hay không
cũng chẳng có gì đảm bảo.”

Chàng nghĩ tới đây liền đáp:
- Tại hạ không có ý kiến, vậy cô nương bảo sao tại hạ cũng ưng chịu.
Võ Băng Hàm đột nhiên trong lòng nảy ra một cảm giác khó hiểu. Nàng

thấy khó chịu trong lòng mà không phân rõ được vì đố kỵ hay vì mối tình
cảm nào khác.

Triệu Tử Nguyên lại hỏi:
- Rồi sau tại hạ phải làm gì?
Võ Băng Hàm mặt lạnh như tiền đáp:
- Sau mười ngày ta trở lại đây rồi sẽ chỉ thị cho ngươi phải làm gì.
Nàng nghĩ trăm phương nghìn kế yêu cầu Triệu Tử Nguyên làm cho việc

này. Bây giờ Triệu Tử Nguyên đã ưng chịu, đáng lý nàng phải lấy làm thỏa
mãn và hoan hỷ, ngờ đâu nàng lại có cảm giác khó chịu thì còn trời nào
hiểu được?

Triệu Tử Nguyên hỏi:
- Bây giờ tại hạ đi được chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.