ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 177

- Y chịu ở lại đây mấy ngày. Vậy ngươi dẫn y lên thượng phòng nghỉ

ngơi.

Cố Thiên Võ kéo Yên Lăng Thanh ra một bên khẽ hỏi:
- Gã này tới đây có chỗ đáng ngờ, sao cô nương còn lưu gã lại?
Tuy gã nói rất khẽ nhưng Triệu Tử Nguyên cũng nghe rõ, chàng không

thấy lấy làm kỳ bụng bảo dạ:

- “Gã họ Cố hiển nhiên có ý muốn cho ta nghe rõ lời gã nói. Phải chăng

gã muốn cảnh cáo ta một cách gián tiếp? Nhưng gã là người nhà nói vậy là
không thông...”

Yên Lăng Thanh lộ vẻ nóng nảy không nhẫn nại được khẽ đáp:
- Ta tự có cách bố trí. Ngươi cứ dẫn gã đi...
Gã Thiên Võ quay nhìn Triệu Tử Nguyên vẫy tay một cái. Hai người cất

bước đi vào trong bảo.

Qua một quảng trường rải đá trắng thì thấy hai bên mé Đông và mé Tây

có hai tòa lâu các. Ngoài cửa đặt một đôi sư tử đá.

Trên bạo cửa lầu mé Đông có treo một tấm biển khắc ba chữ lớn “Thái

Chiêu bảo”, nét bút như rồng bay phượng múa.

Triệu Tử Nguyên không nhịn được dừng chân lại nhìn kỹ thì thấy tấm

biển gỗ màu đen đã biến thành màu xám, những nét chữ nhiều chỗ đã tróc
sơn. Hiền nhiên tấm biển này đã treo lâu năm.

Triệu Tử Nguyên còn đang chú ý nhìn tấm biển thì một đội hán tử võ

phục khoác áo bạc đi tới. Cả đội này ước chừng mười hai, mười ba tên.
Triệu Tử Nguyên vừa nhìn bộ áo choàng ánh bạc đã biết rõ thân thế chúng.
Chàng nghĩ bụng:

- “Đây chắc là đội Ngân Y mà Yên Lăng Thanh vừa đề cập đến. Cứ coi

nhãn thần bọn chúng lấp loáng và bộ pháp vững vàng, mau lẹ, cũng đủ thấy
nội lực chúng đã đến trình độ khá cao. Bọn cao thủ bậc nhất trên chốn
giang hồ cũng vậy mà thôi. Không hiểu Bảo chúa dùng cách gì quét được
bọn này đem về huấn luyện?”

Đội Ngân y dừng chân lại ở trước đôi sư tử đá cửa lầu mé tây. Tên đi đầu

vẻ mặt thâm trầm không ngó Triệu Tử Nguyên cái nào, chỉ nhìn Cố Thiên
Võ hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.