ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 198

Thiên Phong dường như bị xúc động đến mối thâm thù âm ỷ trong lòng,

mặt gã lộ vẻ oán độc không bút nào tả xiết. Gã buột miệng nói:

- Lão gia đã có cách đặc biệt chế ngự tâm thần và mạng sống của tiểu

nhân thì nên...

Gã nói dở câu rồi tựa hồ phát giác điều chi không ổn liền dừng lại.
Lão tàn phế đổi giọng ôn nhu nói:
- Xem chừng ngươi mỏi mệt rồi. Để lão phu lựa một người khác trong

căn nhà xanh đến hầu hạ. Còn ngươi...

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Còn ngươi có thể tự ý bỏ lão phu mà đi. Không phải chầu chực lão phu

cho mệt mỏi. Từ đây ngươi sẽ được vui hưởng hạnh phúc.

Thiên Phong run bần bật ấp úng:
- Tiểu... Tiểu nhân không có ý như vậy...
Lão tàn phế vẫn một giọng ôn hòa:
- Mấy năm nay ngươi không rời lão phu nửa bước mà phục thị cực kỳ

chu đáo. Hà hà! Lão phu nhớ tới những chỗ hay của ngươi, nhất là lúc
ngươi ra đi...

Giọng lưỡi lão càng về sau càng ngon ngọt, Thiên Phong càng run lập

cập.

Bỗng gã quì mọp xuống đất. Hai hàm răng va chạm vào nhau lách cách,

gã ấp úng nói:

- Tiểu nhân không muốn... thua kém bọn Vương Nhân... Kim Qui... xin

lão gia lượng thứ... Tiểu nhân ngu dại...

Lão tàn phế trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Ngươi đứng dậy đi! Lão phu không quen coi ngươi quị lụy như vậy.
Thiên Phong lộ vẻ mừng vui đứng ngay người lên hỏi:
- Phải chăng lão gia đã ưng thuận cho tiểu nhân được tiếp tục hầu hạ?
Lão tàn phế không trả lời, quay vào phía cửa sổ bên trong cất tiếng hỏi:
- Ông bạn nào đó! Đã đến sao không vào chơi đường hoàng?
Triệu Tử Nguyên đứng ngoài cửa giật bắn người lên. Chàng tưởng đối

phương đã phát giác ra mình, liền lập tức vận động chân khí toàn thân để
chuẩn bị đối phó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.