ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 197

Triệu Tử Nguyên đăm đăm nhìn lão áo đỏ không chớp mắt thì thấy hai

đầu vai và hai bên hông lão là những khối thịt bầy nhầy, vết thương chằng
chịt đã biến thành mầu tím đen. Tình trạng rất khủng khiếp, khiến người ta
không dám nhìn vào. Cảnh tượng này khiến cho Triệu Tử Nguyên bở vía.
Nếu chàng không chính mắt trông thấy thì chẳng khi nào tin được trên đời
lại có quái nhân cụt cả tứ chi.

Bất giác chàng tự hỏi:
- “Thảo nào lão áo đỏ thủy chung vẫn ngồi trên ghế. Trong người lão

ngoài cái đầu quay đi quay lại và trước ngực hô hấp nhô lên hụp xuống,
chẳng còn cử động nào khác. Không hiểu chân tay lão đã bị cụt trong
trường hợp nào? Người mất chân tay sao còn sống được và sống để làm
gì?”

Thiên Phong đứng bên giường nhìn lão áo đỏ nói:
- Thưa lão gia! Lại qua mười ngày nữa rồi.
Lão áo đỏ ngồi trên giường như trái banh thịt liếc mắt nhìn người tùy

tùng đứng tuổi ngập ngừng hỏi:

- Kỳ hạn mười ngày lại đến rồi ư? Sao ngươi nhớ rõ thế?
Dứt lời miệng lão nhả ra hai viên thuốc mầu hồng nhạt giao cho Thiên

Phong rồi nói tiếp:

- Hai viên thuốc này giúp ngươi chống đỡ được mười ngày nữa. Quãng

thời gian mười ngày không phải là ngắn ngủi.

Thiên Phong đón lấy viên thuốc bỏ vào miệng xong nói:
- Đa tạ lão gia!
Tuy miệng gã nói vậy, nhưng giọng nói chẳng có chút gì tỏ ra cảm kích.
Lão tàn phế bật tiếng cười âm trầm hỏi:
- Thiên Phong! Chắc ngươi chán ghét công việc nô dịch này lắm rồi?
Thiên Phong hỏi lại:
- Lão gia muốn trỏ vào điều chi?
Lão áo đỏ tàn phế đáp:
- Câu hỏi đó là thừa. Ngươi có ngu xuẩn đâu mà không hiểu lão phu

muốn nói về công tác phục thị lão phu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.