ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 195

Cố Thiên Võ lộ một nụ cười tinh quái, hỏi:
- Thật thế ư?
Triệu Tử Nguyên hỏi lại:
- Cố huynh nghĩ thế nào?
Cố Thiên Võ đáp:
- Còn nghĩ gì nữa? Mắt thấy rõ ràng mà chưa đủ ư?
Triệu Tử Nguyên trống ngực đánh hơn trống làng, nhưng chàng được

ảnh hưởng từ thuở nhỏ nuôi thành tính kín đáo, trầm mặc, chàng vẫn vờ
như không để ý gì nói:

- Tiểu đệ ngu muội, không hiểu ý Cố huynh.
Cố Thiên Võ sa sầm nét mặt đáp:
- Triệu huynh đến chỗ này làm chi? Triệu huynh ở trên lầu xuống đây ẩn

trong vườn hoa bị tại hạ bắt gặp. Tại hạ ở trước mặt Yên bảo chúa không
muốn nói rõ... là vì...

Gã chưa dứt lời, bỗng nghe có tiếng hô hoán vọng lại:
- Thiên Võ! Thiên Võ!
Thanh âm lanh lảnh và trong trẻo, đúng là do miệng Yên Lăng Thanh

phát ra. Cố Thiên Võ không kịp nói nhiều, lườm Triệu Tử Nguyên một cái
rồi trở gót chạy đi.

Triệu Tử Nguyên đứng ngẩn người ra tự nói một mình:
- Phải rồi! Hành tung của mình đã bị bại lộ dưới con mắt Cố Thiên Võ,

nhưng sao gã lại không nói huỵch toẹt ra trước mặt Bảo chúa? Phải chăng
gã có ý che chở cho mình? Nhưng không thể thế được...

Triệu Tử Nguyên trong lòng hồi hộp rời khỏi lầu Tuyên Võ qua mấy dãy

hành làng. Bây giờ chàng mới phát giác là quên sạch đường lối không biết
đi nẻo nào để trở về phòng.

Trong lòng nóng nảy, chàng vừa chạy qua những dãy hành lang vừa né

tránh, chỉ sợ có người bắt gặp. Chàng vừa chuyển qua mấy khúc quanh
bỗng nghe mấy tiếng “két két” vang lên, liền thả bước chậm lại chú ý nhìn
ra thì người mặc áo hồng bào ngồi trên chiếc ghế có bánh xe đang được tên
tùy tùng đẩy đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.