ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 207

- Gã thiếu niên kia! Lão phu đã gặp ngươi một lần ở trong phủ Mạch

Thập Tự Thương... À! Áo ngươi mặc, đan dúm cả mà lại dính đầy cát bụi.
Để lão phu phủi giùm cho.

Triệu Tử Nguyên còn dang ngơ ngác thì lão áo đoạn đã vung tay lẹ như

gió, chẳng biết hữu ý hay vô tình chuẩn bị phất vào vạt áo trước ngực
chàng. Ngón tay lão nhắm vào tử huyệt Cưu Vĩ mé bên trái trước ngực
chàng.

Triệu Tử Nguyên hoảng hồn toan lùi lại né tránh. Bỗng nghe Yên Lăng

Thanh la thất thanh:

- Gia gia...
Lão áo đoạn phóng ngón tay vừa đụng vào áo Triệu Tử Nguyên lập tức

dừng lại chỉ phủi phớt qua vạt áo bên ngoài của chàng. Lão quay lại hỏi con
gái:

- Chuyện gì?
Yên Lăng Thanh ấp úng đáp:
- Không... không có chuyện gì... Hài nhi thấy đây là việc nhỏ mọn, hà tất

gia gia phải nhọc lòng?

Triệu Tử Nguyên trống ngực đánh thình thình, chàng biết mình vừa thoát

khỏi đại nạn là nhờ tiếng hô hoán của Yên Lăng Thanh kéo chàng ra khỏi
Quỷ Môn Quan. Chàng cố trấn tĩnh đáp:

- Tạ ơn Bảo chúa.
Cặp mắt lão áo đoạn lấp loáng ánh thanh quang nhìn chằm chặp vào

Triệu Tử Nguyên nghĩ thầm:

- “Thằng lỏi này không rõ lai lịch thế nào. Mình đã gặp gã ở Mạch Phủ

và chú ý thấy thái độ của gã rất mờ ám. Không hiểu gã mưu đồ chuyện gì?
Vừa rồi tử huyệt của gã sắp bị tập kích mà gã vẫn thản nhiên như không, thì
lòng dạ thằng lỏi này cao thâm khôn lường. Đáng lo cho Thanh nhi lại hộ
vệ gã một cách mù quáng.”

Rồi lão ta cất tiếng lạnh lùng gọi:
- Thanh nhi! Ngươi ra ngoài này cho gia gia nói chuyện.
Yên Lăng Thanh vâng dạ đứng dậy đi theo lão áo đoạn ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.