ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 230

- “Gã thiếu niên này không phải là nhân vật tầm thường. Chẳng hiểu gã

vào đây với dụng ý gì?”

Lão định lại coi đánh cờ, nhưng bây giờ đột nhiên biến đổi chủ ý, thừa

cơ ba người tâm thần mải miết vào cuộc cờ, len lén đi quanh đến chòm cây
rậm rạp gần đó rồi đề khí nhảy lên trên cành ngồi, không phát ra một tiếng
động. Lão ngồi trên cây rẽ lá nhìn ra có thể ngó thấy hết mọi cảnh vật trong
phạm vi mười trượng.

Bàn cờ đá sạch láng không chút bụi trần. Trên bàn chỉ còn thưa thớt mấy

chục con cờ. Yên Lăng Thanh giữ bên cờ trắng, nét mặt nàng cao hứng.

Yên Định Viễn ngó vào thế cờ thấy bên trắng đang bao vây đối phương,

có vẻ chiếm được thượng phong. Ánh mắt lão đưa qua nhìn Triệu Tử
Nguyên, thấy chàng lặng lẽ đứng yên ra vẻ trầm tư, dường như chàng cũng
nghiên cứu về trò chơi này. Lão lẩm bẩm:

- Nếu có người biết ta là Bảo chúa mà cũng nấp nánh trên cây để ngấm

ngầm quan sát gã thiếu niên người lạ, thì không hiểu họ có cảm tưởng gì?

Bỗng nghe Yên Lăng Thanh cất giọng trong trẻo giục:
- A Võ! Ngươi đi đi chứ!
Cố Thiên Võ giữ bên cờ đen ngó qua ngó lại hồi lâu mới đi được một

nước.

Bên cờ trắng chiếm ưu thế đã rõ rệt mà bên đen bị hãm vào trùng vi

chẳng còn cách nào vãn hồi được.

Đã đến giai đoạn quyết liệt, Yên Lăng Thanh dường như có định kiến hạ

cờ rất lẹ.

Bên Cố Thiên Võ mỗi lúc một lâm vào thế liệt. Gã ngẫm nghĩ hàng giờ

chưa đi được một nước.

Yên Lăng Thanh không nhịn được nói:
- Ngươi đi chậm quá!
Cố Thiên Võ đáp:
- Nghệ thuật chơi cờ của cô nương rất đỗi cao minh! Bàn này nhất định

tại hạ thua rồi.

Yên Lăng Thanh không giữ bình tĩnh để chiếm phần thắng, nàng lộ vẻ

kiêu ngạo hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.