ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 232

mình. Nhưng nàng đưa mắt ngó Triệu Tử Nguyên thấy chàng mỉm cười, vẻ
mặt ung dung, thì bao nhiêu lửa giận lại tiêu tan đi đằng nào hết.

Triệu Tử Nguyên làm gì chẳng hiểu tâm sự nàng, bụng bảo dạ:
- “Ta coi người đánh cờ trong lòng ngứa ngáy, vô ý thốt ra lời. Đàn bà

con gái lòng dạ bao giờ cũng hẹp hòi, tất nàng oán hận ta. Nhưng nàng
không tỏ thái độ trách mắng là vì lẽ gì?”

Yên Lăng Thanh đưa tay ra xóa bàn cờ nói:
- Bàn này phế đi không kể. Bây giờ đánh bàn khác.
Cố Thiên Võ lộ vẻ không nhẫn nại được nữa, đứng dậy nói:
- Kỳ thuật của Triệu huynh rất cao siêu. Sao cô nương không mời y đánh

một bàn?

Triệu Tử Nguyên vội khiêm nhượng đáp:
- Tiểu đệ bất quá đánh trống qua cửa nhà sấm. Thực ra không địch nổi

Yên cô nương.

Cố Thiên Võ khước từ không được đành ngồi xuống hỏi:
- Cô nương vẫn chấp tại hạ đi trước bốn nước chứ?
Yên Lăng Thanh đáp:
- Dĩ nhiên là thế.
Hai người lại đánh với nhau. Yên Lăng Thanh bố cục một cách vững

vàng chứ không có nước gì mới lạ, tựa hồ theo phong độ của tiền nhân.

Còn Cố Thiên Võ ngay từ lúc bắt đầu đã lâm vào thế bất lợi, rồi dần dần

đi tới chỗ chỉ đón đỡ chứ không phản công được.

Thế cờ đến giai đoạn khẩn trương, Yên Lăng Thanh ăn được mấy con

rồi, đại cuộc đã rõ ràng.

Cố Thiên Võ suy nghĩ cực kỳ gian nan, Yên Lăng Thanh cầm con cờ đột

nhiên tuột tay bắn ra đằng sau, chỉ nghe đánh vù một cái, rồi không thấy
tiếng con cờ rớt xuống đất.

Yên Lăng Thanh hô:
- Có khách đến.
Cố Thiên Võ giương mắt lên hỏi:
- Cô... cô nương bảo sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.