ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 233

Gã chưa dứt lời bỗng nghe đánh “két” một tiếng từ trong bụi hoa vang

lên.

Gã tùy tùng của lão áo đỏ là Thiên Phong tay đẩy cái ghế có bánh xe.

Lão áo đỏ tàn phế ngồi cuộn thò lò trên ghế.

Cố Thiên Võ vừa thấy hai người xuất hiện, sắc mặt tái mét nhưng chỉ

chớp mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Triệu Tử Nguyên dĩ nhiên không nhìn thấy Cố Thiên Võ lộ vẻ khác lạ thì

nghĩ thầm:

- “Đêm qua gã này che mặt lần vào phòng lão áo đỏ để toan hành thích.

Gã bị đối phương phun độc châm đả thương vai bên trái mà bây giờ gã vẫn
bình yên ngồi đánh cờ. Không hiểu chất độc chưa phát tác hay gã có
phương pháp ngừa độc?”

Thiên Phong đến gần cầm con cờ đưa ra nói:
- Xin hoàn lại con cờ của cô nương.
Yên Lăng Thanh sa sầm nét mặt hỏi:
- Lệnh chủ nhân có thích đánh cờ không?
Lão áo đỏ tàn phế ngồi trên ghế đáp:
- Há phải chỉ thích mà thôi, lão phu còn say mê nữa là khác. Lâu nay

không được đánh cờ, bây giờ thấy các vị đấu chơi, lão phu không khỏi
ngứa ngáy.

Triệu Tử Nguyên chú ý đến tứ chi của lão đêm qua đã tháo ra nhưng hiện

giờ lại ráp đâu vào đấy rồi. Nhác trông lão như người toàn vẹn. Nếu chàng
không coi trộm đêm qua thì chẳng tài nào phác giác nổi, mà chỉ thấy chân
tay lão cứng đờ không cử động được mà thôi.

Lão áo đỏ đưa mục quang nhìn vào bàn cờ một lát rồi nói:
- Con cờ thứ chín mươi bảy của Yên cô nương thật là cờ thần. Một mình

nó khống chế cả trung bàn. Nước cờ này cao minh hết chỗ nói. Nhưng con
thứ chín mươi chín...

Lão nói đến đây thì dừng lại. Yên Lăng Thanh hỏi ngay:
- Các hạ cho là thế nào?
Lão áo đỏ đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.