ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 32

Vượt qua cánh đồng bằng, xa xa nhìn thấy trời mây giao tiếp. Một khu

rừng rậm cao hơn chân trời chút ít nổi bật lên. Giữa vùng cây cỏ xanh biếc
hiện ra một con đường xám ngắt khúc khuỷu quanh co.

Hai người kỵ mã một người đi bộ tăng gia cước trình chạy thật mau. Chỉ

trong khoảnh khắc đã tới thị trấn nhỏ.

Tòa thị trấn này kiến trúc trên một cái gò thấp xung quanh là đồng ruộng

bát ngát. Đường lớn ngõ hẻm trong tòa thị trấn đều cờ xí la liệt trông như
màng nhện.

Ba người tiến vào thị trấn liền thấy bầu không khí có điều khác lạ. Cả tòa

thị trấn đều yên lặng như tờ. Trên đường phố không một bóng người qua lại
mà cũng không nghe thấy một âm thanh nào hết.

Cố Thiên Võ đảo mắt nhìn bốn phía hỏi:
- Vụ này là thế nào đây? Chẳng lẽ bao nhiêu người trong thị trấn đều

chết hết cả rồi?

Yên Lăng Thanh cũng ồ một tiếng rồi nói:
- Vụ này tất có điều ngoắt ngoéo. Chúng ta chia nhau đi các ngã để coi

tình hình xem sao...

Hai người dắt ngựa đi theo hai nẻo đường. Còn Triệu Tử Nguyên vẫn

đứng yên chỗ chứ không dời gót.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, hai người kỵ mã lại quay

về chỗ cũ. Yên Lăng Thanh vừa thấy Cố Thiên Võ đã hỏi ngay:

- Có phát giác ra chuyện gì không?
Cố Thiên Võ uể oải đáp:
- Đến bóng ma cũng không thấy chứ đừng nói người.
Yên Lăng Thanh nói theo:
- Cả bên này cũng vậy. Thật là một cảnh tịch mịch ghê người. Xem

chừng trong thị trấn không còn một người nào cư trú nữa.

Cố Thiên Võ quay lại hỏi Triệu Tử Nguyên:
- Huynh đài có cao kiến gì về hiện trạng khác thường này không?
Triệu Tử Nguyên lạnh lùng đáp:
- Không có ai thì càng tịch mịch. Đêm nay chúng ta mỗi người được ngủ

trong một tòa nhà lớn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.