ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 352

Triệu Tử Nguyên đáp:
- Tiểu tử mới gặp y một lần ở Thái Chiêu bảo.
Nhất Mộng thiền sư ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Lão tăng còn có việc muốn hỏi y, đành phải đến quấy y một lúc.
Rồi nhà sư rời gót đi tới gian phòng cuối cùng giơ tay lên gõ cửa.
Không thấy phản ứng, Nhất Mộng thiền sư liền đề khí cất tiếng hỏi:
- Đàn việt có ở trong đó không?
Trong phòng vẫn yên lặng không có tiếng người đáp lại.
Nhất Mộng thiền sư đẩy cửa tiến vào bỗng buột miệng la:
- Ô hay!
Hai chàng Cố, Triệu đưa mắt nhìn nhau rồi khoa chân bước vào thì thấy

trong phòng trống không, cửa sổ mở rộng. Chẳng thấy bóng văn sĩ trung
niên đâu hết.

Cố Thiên Võ hỏi:
- Y... y đi rồi ư?
Triệu Tử Nguyên trỏ vào cửa sổ đáp:
- Vị tiền bối đó có lẽ đã do cửa này bỏ đi rồi. Y là một nhân vật chập

chờn như con thần long chợt ẩn chợt hiện.

Nhất Mộng thiền sư lẳng lặng không nói gì, nét mặt lộ vẻ kinh dị.
Đột nhiên ngoài chùa có tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại. Tiếng vó ngựa

xen lẫn với tiếng mưa rào đổ xuống sầm sập khiến mọi người trong lòng
hồi hộp.

Nhất Mộng thiền sư đang cơn trầm tư tỉnh táo lại hỏi:
- Trời mưa lớn quá! Phải chăng đây là khách qua đường chạy đến tá túc?
Tiếng vó ngựa trước xa sau gần rồi đột nhiên dừng lại trước cổng chùa.

Tiếp theo là tiếng gõ cửa “binh binh” cùng tiếng hô hoán:

- Hòa thượng mở cửa! Hòa thượng mở cửa!
Triệu Tử Nguyên bụng bảo dạ:
- “Khách qua đường này sao lại lỗ mãng đến thế?”
Một người khác cấp bách hơn:
- Hòa thượng! Mở cổng mau! Không thì bọn ta cũng sấn vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.