ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 624

Tạ Kim Ấn thấy giọng nói đầy sát khí không khỏi hoang mang. Lão chợt

nhớ tới trong đời mình giết người đã nhiều, bất giác thở dài, miệng lẩm
bẩm:

- Lưới trời lồng lộng, báo ứng không lầm. Không ngờ Tạ Kim Ấn lại

chết trong trường hợp này.

Lão chờ hồi lâu không thấy đối phương hạ thủ. Bỗng nghe Tô Kế Phi

thủng thẳng nói:

- Tạ Kim Ấn! Tô mỗ đành tin lời ngươi. Vì sự an toàn của gã thiếu niên

họ Triệu, ta phải bỏ cơ hội ngàn năm một thuở này.

Miệng hắn nói vậy mà trong lòng rất đau khổ.
Bất thình lình một tràng cười lạt vang lên. Tiếp theo cành lá trên đầu ba

người rung động ào ào. Một bóng đen từ trên ngọn cây nhảy xuống, phóng
chưởng nặng tới ngàn cân đánh vào đầu Tạ Kim Ấn.

Tạ Kim Ấn gầm lên một tiếng thật to.
Tô Kế Phi buột miệng hô:
- Coi chừng!
Hắn không kịp nghĩ gì nữa nhảy bổ lên phóng cả song chưởng ra.
Người kia thâu tập sắp thành công mà phải quay lại xoay chưởng tự cứu.

Y quát hỏi:

- Họ Tô kia! Ngươi đã không dám hạ thủ, ta phải giết hắn dùm sao ngươi

còn giúp hắn?

Tạ Kim Ấn đã tán hết chân lực trên tay, sức nặng đè xuống bỗng nhẹ đi.
Người lão bật tung lên.
“Soạt” một tiếng! Trường kiếm rút ra khỏi vỏ. Ánh hàn quang giàn giụa

đầy trời. Mũi kiếm chưa đâm tới nơi mà người đánh lén đã ngã lăn ra. Một
tia máu từ huyệt Mi Tâm xuống đến bụng ra như tên bắn.

Tô Kế Phi trợn mắt nhìn lại phát giác ra người kia đã chết rồi. Hắn vừa

kinh hãi vừa tức giận ấp úng hỏi:

- Ngươi... Hiển nhiên chiêu kiếm đó chưa đánh trúng người y mà sao

máu đã phun ra? Phải chăng ngươi đã luyện đến trình độ giết người trong
cõi vô hình?

Tạ Kim Ấn cười nhạt chứ không trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.