ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 677

- Nhưng quí khách... dường như... dường như không phải là người... đem

kiếm đến đây cầm vào tháng trước...

Hán tử trung niên đảo cặp mắt hung dữ nhìn chưởng quỹ. Chưởng quỹ

run lên không nói được nữa.

Hán tử trung niên lạnh lùng hỏi:
- Chưởng quỹ hoa mắt rồi. Ta không phải là chủ nhân của thanh kiếm thì

ai mới là chủ nhân?

Chưởng quỹ không dám đụng vào thị tuyến của đối phương nữa miệng

lắp bắp:

- Dạ dạ! Vừa rồi tiểu lão không trông rõ... thanh kiếm này quả là của quí

khách. Nhưng bảo kiếm hiện ở trong tay tiểu khách quan. Xin quí khách tự
tiện cầm lấy.

Hán tử trung niên quay lại nhìn Triệu Tử Nguyên:
- Tiểu ca tính sao đây?
Triệu Tử Nguyên sinh lòng nghi hoặc nhưng không lộ ra ngoài mặt.

Chàng đáp:

- Bảo kiếm đó của các hạ thì nên trả về cho các hạ.
Chàng liền đưa bảo kiếm cho hán tử trung niên. Hán tử cả mừng nói:
- Tiểu ca quả là người mau lẹ. Nếu thanh kiếm này không có mối quan

hệ trọng đại thì ta đã tặng cho tiểu ca rồi...

Triệu Tử Nguyên chau mày hỏi:
- Các hạ biết rõ lai lịch thanh kiếm này ư?
Hán tử trung niên đáp:
- Theo chỗ ta biết thì thanh kiếm này tên gọi là “Thanh Tê” do một tay

thợ khéo về tiền triều đúc nên. Quả là thanh thần kiếm chém bể ngọc tan
vàng.

Nguyên trước do Trung Châu Nhất Kiếm Kiều Như San cất giữ. Kiều

Như San chết rồi liền bị thất lạc. Sau ta ở thành Bắc Kinh vô tình mua
được.

Hắn nói mấy câu sau ra chiều miễn cưỡng. Triệu Tử Nguyên làm gì

chẳng biết hắn dối trá nhưng chỉ cười thầm chứ không nói ra.

Hán tử trung niên lại nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.